Giang Mộ Hành kéo vành mũ xuống thấp để bóng đổ xuống khuôn mặt, chỉ lộ ra sống mũi cao thẳng, đôi môi mỏng và góc mặt sắc bén.
Dưới bầu trời xanh biếc, anh như một hình ảnh độc lập, tất cả mọi thứ xung quanh đều làm nền cho anh.
Yến Hảo nuốt nước miếng, cậu vuốt ve Giang Mộ Hành từng chút một bằng ánh mắt, tình cảm cuồn cuộn trong cơ thể cậu, rộn ràng dấy lên mang theo ngọn lửa cháy bỏng bừng sáng, đến cả cái nóng nực của mùa hè cũng chẳng là gì so với nó.
Giang Mộ Hành cúi đầu không biết đang nhìn cái gì trong điện thoại, anh đứng đó đúng năm phút và Yến Hảo cũng bám dính cửa sổ năm phút.
Năm phút sau, Giang Mộ Hành đạp xe đi mất, đôi mắt Yến Hảo vẫn đuổi theo anh mãi đến khi không thể thấy được nữa cậu mới tiu nghỉu ngồi trở lại.
Ta luôn thích người mình thích dùng đồ của mình, dù chỉ là khăn giấy hay cục tẩy vẫn khiến ta hớn hở chẳng tài nào kìm lòng được.
Cảm xúc của Yến Hảo lúc này đã vượt xa hớn hở, không cách nào diễn tả được, dù tim cậu đập kịch liệt đến mức nhói lên nhưng khóe môi vẫn luôn cong lên, không đè xuống được.
Cậu sẽ giữ hoài cái mũ ấy.
Yến Hỏa bóp nắn khuôn mặt đỏ bừng của mình, điện thoại cậu bỗng nhảy ra một tin nhắn, thấy là Giang Mộ Hành gửi cậu bèn mở ra ngay.
– Lúc về tôi muốn xem đề tiếp theo.
Yến Hảo: "..."
——
Trước cuối kỳ một ngày, bầu không khí trong lớp rất nhẹ nhàng nên tình trạng bồn chồn của Yến Hảo có vẻ xung đột hẳn.
Trong tiết tự học, Yến Hảo gọt bút chì, gọt hết đoạn này đến đoạn khác.
Dương Tùng nhìn cậu "chậc" một tiếng: "Người anh em, ông bị sao vậy, gần đây tuốt nhiều quá hả?"
Yến Hảo không ừ hử gì, bàn tay gọt bút chì vẫn mải miết gọt trong khi thả hồn vía lên mây.
Dương Tùng hoài nghi nhìn cậu bạn của mình, hình như hơi sai sai, rất sai cực kỳ sai, cái phản ứng này có vấn đề, vấn đề chồng chất, cậu ta xoa cằm đăm chiêu.
Yến Hảo lại gọt đứt một đoạn chì.
Dương Tùng chộp lấy cây bút chì và gọt của cậu: "Cây bút này còn chưa ra chiến trường đã bị ông hành chết rồi."
Hai tay Yến Hảo chống trán rồi luồn ngón tay vào mái tóc siết chặt, cậu hít một hơi thật dài, lấy tai nghe trong hộc bàn ra cắm vào MP4, nằm nhoài ra bàn nghe nhạc.
Dương Tùng kéo ghế Hạ Thủy, ra hiệu cô nhìn Yến Hảo rồi hỏi dò qua ánh mắt.
Hạ Thủy dùng khẩu hình miệng nói vài chữ: "Các triệu chứng trước khi thi."
Dương Tùng bắt chước cô nói không ra tiếng: "Phét, bà xì hơi cái gì đấy."
Hạ Thủy ngáp: "Thì tôi mới xì hơi thật mà."
Mặt Dương Tùng đen thui: "Mẹ bà, bà có đúng là con gái không vậy?"
"Bạn này, xin bạn hãy chú ý ngôn từ, bạn hành xử như thế là đang bắt góc giới tính của người con gái." Hạ Thủy lời lẽ hùng hồn: "Mọi người ai cũng là con cháu của Viêm Hoàng*, ăn ngũ cốc mà lớn, xì hơi là một việc..."
(*) Viêm Hoàng là người đã thành lập ra dân tộc Trung Quốc và là người khởi xướng văn hóa Trung Quốc.
"Phụt."
Cậu bạn mập mạp ngồi cùng bàn cười ra tiếng, cắt đứt nhịp điệu của Hạ Thủy, cô nhéo phần thịt trên cánh tay cậu ta, định nói tiếp thì Dương Tùng đã chịu hết nổi ngắt lời: "Thôi chị gái, đủ rồi."
——
Hết tiết, Dương Tùng tìm chỗ hút thuốc, gần đây cậu ta chán chường nên hút mấy điếu, trong lúc đó cậu ta đã tường tận được cái thứ lúc yêu đương gọi là day day up, còn thất tình là day day down.
Yến Hảo và Hạ Thủy xuống lầu một xem bảng chia phòng thi, dòng người đông đúc cùng đổ xuống lầu, cậu chen tôi, tôi giẫm cậu, chẳng hiểu vì sao lại gấp gáp đến độ đó.
Trong hành lang tràn ngập không khí khô ráo của tuổi trẻ lẫn mùi mồ hôi.
Thời tiết nóng chết người thế này lại còn phải thi.
Hạ Thủy vừa bước xuống bậc thang vừa phỉ nhổ: "Còn tưởng thi cuối kỳ tại lớp, nào ngờ chia lớp ra thi, chỉ là cuối kỳ thôi mà làm quá lên, có gì to tát đâu cơ chứ, ghét quá đi."
Yến Hảo lơ đễnh đáp: "Nghĩ thoáng đi, có chia hay không thì có gì khác đâu." Thế nhưng lúc cậu thấy chỗ ngồi của mình, toàn thân cứng ngắc.
Không khác cục cứt, phải nói là khác một trời một vực đó biết không?
"Ồ, bàn đầu tổ hai." Hạ Thủy ló đầu nhìn: "Đối diện bục giảng."
Mặt Yến Hảo đen thui.
Hạ Thủy cười tươi: "Trước giờ tôi chưa từng ngồi ở bảo địa phong thủy này bao giờ."
Trên đầu Yến Hảo giăng kín mây mù: "Tôi cũng là lần đầu."
Hạ Thủy trả lại câu thần chú cửa miệng cho cậu: "Nghĩ thoáng đi."
Yến Hảo: "..."
"Thật ra ngồi ở chỗ này cũng chép tài liệu được." Hạ Thủy chớp mắt: "Có một câu châm ngôn rất hay, chỗ nguy hiểm nhất chính là chỗ an toàn nhất."
Yến Hảo bóp mi tâm: "Tôi không định chép tài liệu."
Hạ Thủy sửng sốt kéo Yến Hảo tới một góc: "Anh Hảo đùa hả, anh muốn dùng súng thật đạn thật xông pha lên top hai mươi hai thật hả?"
Yến Hảo gật đầu.
Hạ Thủy trợn mắt há mồm: "Ông đấm tôi cái đi, để tôi xem có phải mình đang nằm mơ không."
Yến Hảo: "..."
"Ồ ồ, ông muốn tự sức thi thật sao." Hạ Thủy vẫn chưa dám tin: "Ôn bài ra sao rồi?"
Yến Hảo gãi gãi mặt: "Tạm ổn."
Hạ Thủy khiếp sợ há hốc miệng, vì Yến Hảo không khoe khoang giống Dương Tùng nên "tạm ổn" của cậu đồng nghĩa với hơn "tạm ổn" hẳn một bậc.
"Vậy thì ông có ngồi đâu cũng đâu thành vấn đề."
Yến Hảo thở dài một hơi: "Ngồi bàn đầu tôi căng thẳng lắm."
Hạ Thủy lực bất tòng tâm: "Chia thì cũng đã chia rồi, buồn ít thôi, ông nén bi thương."
"Thế này đi." Cô nghĩ cách cho Yến Hảo: "Lúc nhận bài ông liền cúi đầu làm, làm hăng say làm mê mẩn vào, đừng nhìn giáo viên."
Sắc mặt Yến Hảo vẫn chưa tốt lên: "Lỡ giáo viên đứng cạnh tôi thì sao?"
"Trí mạng." Hạ Thủy cũng sợ nên rụt vai lại theo phản xạ: "Nếu vậy ông chỉ còn nước tim đập nhanh, adrenaline dồn dập, lòng bàn tay đổ mồ hôi đầy lo lắng, toàn thân cứng đờ, đầu óc rối bời, y hệt phi tử bị đày vào lãnh cung nhiều năm bất chợt được lâm hạnh vậy."
Yến Hảo: "..."
Hạ Thủy nghe thấy tiếng xì xào bèn chen lấn xem phòng thi: "Ôi vãi, top ba mươi lớp mình thế mà thi chung một phòng, cái này cũng điên quá rồi đấy?"
Yến Hảo nhìn thử, những người đó đều thi tại ban 1, chỗ Giang Mộ Hành ngồi vẫn như cũ bất động.
——
Yến Hảo bước ra khỏi góc, vân vê tóc mái nghĩ ngợi.
Hạ Thủy giữ phong độ đại tỷ oai hùng bước theo: "Anh Hảo, hết kỳ thi cuối kỳ này tổ hợp lót đáy ba đứa chúng ta sẽ chính thức giải tán."
Yến Hảo nghe vậy, lảo đảo suýt thì quỳ rạp xuống đất.
"Chúng ta trải qua hai năm mưa gió, cũng có chút danh tiếng trong trường, bây giờ ông muốn bay một mình, với tôi thì không hề gì cả, chỉ chúc ông thuận buồm xuôi gió." Dứt lời, Hạ Thủy còn đa cảm cất giọng hát: "Một ngày nọ, biết em phải đi, chúng ta chưa nói với nhau một câu..."
(*) Wish You A Pleasant Journey của Ngô Kỳ Long.
Yến Hảo trưng ra bộ dạng "tôi không quen người này", bước ba bốn bước tránh xa Hạ Thủy, đi thẳng đến nhà vệ sinh.
Hạ Thủy xoay đầu, vô tình nhìn thấy Giang Mộ Hành thì sáng mắt lên: "Lớp trưởng!"
Giang Mộ Hành "ừm" một tiếng rồi định đi xem bảng chia phòng thi.
"Cậu thi tại phòng của bọn mình luôn." Hạ Thủy cười nói: "Cậu vẫn ngồi như cũ, không cần di chuyển đi đâu cả.
Còn có hai mươi chín học sinh đứng đầu lớp thi chung với cậu, lớp bọn mình là phòng thi của học bá."
Giang Mộ Hành vẫn bước lên nhìn không dừng lại.
Hạ Thủy thắc mắc không hiểu, cô đã nói hết rồi mà? Giang Mộ Hành còn xem cái gì nữa? Giang Mộ Hành mà cũng để ý phòng thi chỗ ngồi của người khác sao? Hạ Thủy bỏ suy đoán này đi, nhưng cô vẫn khẽ khàng lại gần muốn xem thử Giang Mộ Hành nhìn báo danh của ai.
Giang Mộ Hành không đến sát bảng, anh đứng không xa không gần nhìn qua bằng khóe mắt rồi đi ngay, suốt cả quá trình không tỏ cảm xúc gì.
Hạ Thủy không nhận ra được gì nhưng đây cũng là chuyện trong dự liệu, Giang Mộ Hành quá mức điềm tĩnh, không bộc lộ cảm xúc ra ngoài nên khó mà nắm bắt được.
Nếu muốn nhìn thấu anh thì phải thử vận may, và rõ ràng là lần này Hạ Thủy không gặp được vận đó.
Sự việc này trôi qua chóng vánh.
Hạ Thủy về lớp gia nhập nhóm nữ sinh đang so tay với nhau, lúc Yến Hảo tới bèn cho cậu xem tay phải của mình.
Yến Hảo: "Tay đen như mặt, màu da thống nhất."
Hạ Thủy: "...!Tay tôi là tay quán quân