Hoàng Tự tới đón bạn gái về nhà, nghỉ đông và nghỉ hè mỗi năm đều làm vậy, không ngờ sẽ chạm mặt Giang Mộ Hành ở cửa đại học A.
Y phát hiện hắn không đi một mình mà còn dẫn theo một người bên cạnh, chuyện này cũng nằm trong dự liệu.
Dẫn người ra ngoài, đưa đến thành phố lạ lẫm, tất thảy mọi thứ xung quanh đều xa lạ, rất dễ khiến đối phương nảy sinh cảm giác dựa dẫm "Em chỉ có anh".
Hoàng Tự vô cùng tâm đắc điều này.
Năm đó y theo đuổi được bạn gái như thế.
Vả lại, khi hai người ra ngoài chơi, ngoại trừ có rất nhiều cơ hội biết một khía cạnh của nhau, thúc đẩy giao lưu tình cảm, còn có thể tạo ra một chuỗi kỷ niệm.
Có câu nói rất hay, chiêu không cần mới, chỉ cần hữu dụng.
Huống hồ là hai mũi tên.
.
Hoàng Tự đứng xếp hàng ở quán nước giải khát bên ngoài trường, nhìn cậu bé của Giang Mộ Hành đang gọi điện thoại dưới bóng cây cách đó không xa, dưới góc trái của chiếc áo thun màu xanh da trời có một miếng dán đuổi muỗi.
Xác định mình không nhìn lầm, y mờ ám nháy mắt với Giang Mộ Hành.
"Nói thế nào về miếng dán đuổi muỗi vậy?" Hoàng Tự trêu chọc, "Cậu sẽ không nói là anh mua thừa cho bạn gái, nên tiện tay cho cậu một chút chứ?"
Giang Mộ Hành không trả lời.
Hoàng Tự tự động hiểu là thừa nhận, y dựng thẳng ngón cái: "Lớp trưởng Tiểu Giang, cậu đây là người ngoài lạnh trong nóng."
Người đằng trước nhận nước rời khỏi, Giang Mộ Hành bước vào tiệm: "Bọn anh uống gì?"
"Giờ nên là anh mời khách ha." Hoàng Tự gãi quả đầu vàng hoe, "Chỉ có điều, quan hệ của chúng ta cũng không cần phải khách sáo."
Y duỗi hai ngón tay: "Hai ly hồng trà đá."
Giang Mộ Hành thì gọi một ly trà hoa nhài không đá, một ly trà sữa.
Hoàng Tự "chẹp": "Cậu bé còn uống trà sữa?"
Giang Mộ Hành lạnh lùng lia y một cái.
Hoàng Tự giơ tay đầu hàng: "Có thể uống có thể uống."
Giang Mộ Hành tháo mũ xuống, vuốt tóc mấy cái rồi đội lại.
Hoàng Tự ra hiệu cho hắn nhìn cậu bé vẫn đang gọi điện thoại: "Không hỏi sao anh nhận ra được?"
Nửa gương mặt Giang Mộ Hành khuất dưới cái bóng của vành nón, không thấy rõ thần sắc.
"Thuốc mỡ trị bỏng."
Hoàng Tự tiết lộ một thông tin, giây sau lại đến một câu, "Có phải bị bỏng lúc nấu nướng cho cậu không?"
Thấy rốt cuộc Giang Mộ Hành cũng phản ứng, Hoàng Tự vỗ vai hắn: "Anh Tự của cậu là người từng trải."
"Lần đó anh dẫn đội đến thành phố M diễn.
Đêm hôm trước anh gọi điện hỏi cậu, cậu không nhờ anh lấy gì cả.
Hôm sau lại gọi anh bảo anh mang hộ thuốc mỡ trị bỏng, chỉ đích danh muốn nhãn hiệu gì, còn nói muốn hàng chuẩn."
Hoàng Tự có ẩn ý khác, "Cực kỳ không giống với tác phong của cậu, cho dù cậu có bị bỏng nổi bọng nguyên một tay, cũng sẽ không chú trọng như thế."
Giang Mộ Hành nhốt người đứng dưới cây vào ánh nhìn nơi khoé mắt.
"Thực ra từ sớm hơn nữa, anh đã nghi ngờ lúc ở cửa quán bar.
Khi đó cậu có hai bạn học ở đấy, một người khác có phản ứng bình thường của cậu ấm nhà giàu, tò mò lại khinh thường.
Chỉ có cậu ta có địch ý rất lớn đối với anh, nhìn chòng chọc vào anh ngay từ lúc anh bắt đầu tới gần cậu."
Hoàng Tự lắc đầu một cách nghĩ lại vẫn sợ: "Khoảnh khắc đấy anh có cảm giác như đang bị rắn để mắt tới."
Một đứa nhỏ đáng yêu biết bao, chỉ là cố chấp, ham muốn chiếm hữu vô cùng biến thái.
Hoàng Tự liếc Giang Mộ Hành, người y không nhìn ra tâm tư, người trong cuộc mới hiểu chuyện như thế nào*.
*Gốc là "như cá uống nước, tự biết ấm lạnh".
"Lần thứ hai chạm mặt ở trung tâm thương mại, cậu ta bỗng không còn địch ý.
Anh đoán..." Hoàng Tự gãi lông mày cười, "Cậu kể tình trạng tình cảm của anh, nói anh đang quen bạn gái bảy năm, yêu đương rất tốt rất ổn định."
Giang Mộ Hành mặt không cảm xúc: "Anh Tự, anh nói nhiều quá."
"Hôm nay đặc biệt, ngày lành tháng tốt." Khuôn mặt nam tính mạnh mẽ của Hoàng Tự tràn ngập hứng thú, "Nhắc mới nhớ, lần đó ở trung tâm thương mại anh tạo cơ hội cho cậu, cậu ta tự mình đưa USB cho cậu, cậu hẳn có tận dụng đêm đó nhỉ? Cậu không phải người sẽ lãng phí thời cơ."
Không biết Giang Mộ Hành nghĩ đến cái gì, hơi thở quanh thân thay đổi.
Tựa như một cái bọt nước đột nhiên nổi lên từ giữa biển sâu tĩnh lặng, còn cuốn theo một gợn sóng chỉ trong giây lát.
Tiếp đó một quầng nắng ấm chậm rãi trồi lên, mặt biển ầm ầm sóng dậy, không ngừng sôi sục.
Giờ khắc này, ánh sáng Giang Mộ Hành giấu trong thế giới bị lộ ra.
Hoàng Tự cảm thấy kinh ngạc.
Mặc dù y trời sinh vô cùng nhạy cảm với tâm trạng của người khác, nhưng thằng nhóc này là ngoại lệ.
Lần này trái lại cảm nhận được rất rõ ràng, phá vỡ kỷ lục số 0 trong hơn một năm quen biết.
Y vừa cảm khái vừa vui vẻ thay hắn: "Xem chừng đã dùng đến cơ hội kia.
Nói thế nào đi chăng nữa, cậu cũng nên mời anh ăn cơm."
Nhân viên cửa hàng đưa một cái túi tới, đỏ mặt nói: "Anh đẹp trai, đây là nước anh gọi."
Giang Mộ Hành xách túi ra ngoài.
Hoàng Tự lười biếng theo sau, nhìn cậu bé đã cúp máy một cái: "Đến rồi đây."
Giang Mộ Hành đưa hai ly hồng trà đá cho y: "Chủ đề này dừng ở đây."
Hoàng Tự mỗi tay cầm một ly: "OK."
Giang Mộ Hành hỏi: "Đại học A có chỗ nào có thể đi dạo?"
Hoàng Tự hỏi một đằng trả lời một nẻo: "Với giờ này, nhiệt độ này, người ở đâu cũng ít.
Không có mấy đôi tình nhân giữa trưa chạy ra đây, tay trong tay dính lấy nhau hẹn hò."
Giang Mộ Hành tiến về phía Yến Hảo, dừng bước, nhắn nhủ một câu: "Điều không cần nói, đừng nói."
"Thằng nhóc cậu cẩn trọng quá.
Nếu anh muốn nói thì đã nói lúc ở đại siêu thị rồi." Hoàng Tự chỉnh mũ ngay ngắn cho hắn như ông anh cả, "Con đường phía trước rất khó đi, chúc may mắn."
Giang Mộ Hành xoay người rời khỏi.
Hoàng Tự dùng tông giọng như đã trải qua đắng cay cuộc đời nói câu: "Mưa có lớn hơn nữa rồi sẽ đến ngày tạnh, mặt trời sẽ ló dạng, sẽ có bánh mì, và sẽ có tình yêu*, đều sẽ có tất cả, trời cao đối xử tử tế với người yêu cuộc sống."
*"Sẽ có bánh mì, và sẽ có tình yêu" là một câu thoại trong bộ phim "Lenin năm 1988", của một đồng chí đang cổ vũ nông dân bị đói.
Như đang biểu lộ cảm xúc sến sẩm một lần, cũng giống như là thành tâm thành ý nói cho Giang Mộ Hành, người đang đi nghênh đón ánh sáng nghe, có lẽ là nói với người xa lạ qua đường, hoặc đang nói với chính bản thân mình.
Toàn bộ mọi trở ngại bạn tưởng rằng vĩnh viễn chẳng thể vượt qua nổi, đều sẽ vượt qua.
.
Yến Hảo vẫy tay chào Hoàng Tự và bạn gái y.
"Hai người rất xứng đôi."
Yến Hảo nhớ ra gì đó, "Lớp trưởng, giờ bọn họ đang là cơn ngứa bảy năm nhỉ?"
*Cơn ngứa bảy năm: Từ phim "7 năm ngứa ngáy".
Nhiều người tin rằng khi đến năm thứ 7, tình cảm giữa đôi bên sẽ giảm bớt.
Nếu không vượt qua được thì chia tay, vượt qua được thì bên nhau đến già.
Giang Mộ Hành ở bên cạnh cúi đầu: "Gì?"
"Không phải có một cách nói gọi là nỗi đau ba năm, cơn ngứa bảy năm à?" Yến Hảo nói, "Hoàng Tự và bạn gái anh ta vừa khéo đến năm thứ bảy, không biết có ngứa không."
Giang Mộ Hành chọc thủng nắp trà hoa