Từ trước đến nay Yến Hảo chưa từng sử dụng thân phận con trai Yến Minh Thành làm chuyện gì, đây là lần đầu tiên.
Cậu mò ra số của cục trưởng Uông gọi sang, kêu "chú ơi".
Cục trưởng Uông hơi giật mình: "Tiểu Hảo hả, có chuyện gì thế?"
Yến Hảo kể dăm ba câu chuyện đã xảy ra.
Cục trưởng Uông không chút do dự đáp một cách chắc nịch: "Phía chú sẽ lập tức liên hệ với đồn cảnh sát ngay, cũng sẽ phái người từ tổng cục sang."
Yến Hảo để ý Giang Mộ Hành đang gọi điện dưới mái hiên, nhỏ giọng nói: "Tốt nhất là có thể sắp xếp chuyên gia tâm lý ạ."
Cục trưởng Uông nói được: "Con suy xét rất chu đáo."
"Chú, đây là chuyện nhà của bạn học con.
Con mong không kinh động đến giới truyền thông, ngay cả chút phong thanh cũng không thể có."
Yến Hảo thở dài: "Nếu bị đưa tin, con còn phải xin cha con ra mặt đè xuống, sinh thêm đống chuyện khác."
"Quá nhiều chuyện sẽ làm ảnh hưởng học tập, con đang học lớp 12, chính là năm căng thẳng nhất, chú thấy đúng không ạ?"
Bấy giờ cục trưởng Uông cam đoan, rất hiền hoà thẳng thắn: "Yên tâm, chú sẽ bàn giao xuống."
Yến Hảo che dù tiến về hướng Giang Mộ Hành: "Vậy làm phiền chú rồi."
"Không phiền không phiền." Cục trưởng Uông cười nói, "Tiểu Hảo, cuối năm Phi Phi muốn về nước, con bé nhắc tới con suốt, đến lúc đó nếu rảnh thì tới nhà chú ăn bữa cơm nhé."
Yến Hảo ngoài miệng qua loa vài câu.
Kết thúc cuộc trò chuyện, cậu mím môi một cái một cách chẳng mấy ý nghĩa.
Lôi một mặt trước đây mình xem thường ra, không cảm thấy uất ức chán ghét.
Chỉ cần có thể giúp Giang Mộ Hành.
.
Yến Hảo bước đi dừng bên mép mái hiên, hơi nâng cao dù nhìn Giang Mộ Hành: "Có phải chủ nhiệm gọi không?"
Giang Mộ Hành: "Ừm."
Yến Hảo bĩu môi: "Cậu xin nghỉ có khác, giáo viên trên lớp còn báo tin chủ nhiệm, ông ấy thậm chí đặc biệt gọi điện hỏi nữa."
Giang Mộ Hành sải bước trong mưa, duỗi tay đoạt lấy dù, hơn phân nửa dù nghiêng về Yến Hảo: "Đi thôi, đi bắt xe."
Yến Hảo biết Giang Mộ Hành rất lo cho an nguy mẹ mình, cậu không nói gì thêm.
Lúc chờ xe ở giao lộ, linh quang Yến Hảo loé lên: "Lớp trưởng, liệu có phải mẹ cậu nhớ cậu quá nên tự chạy về nhà không? Hay chúng ta mau đến xem xem?"
Giang Mộ Hành nhìn mưa: "Tôi từng nói với bà rằng nhà đã đến hạn dọn ra."
Ánh mắt Yến Hảo sáng lên: "Vậy chúng ta về căn hộ..."
Giang Mộ Hành ngắt lời: "Bà không biết chỗ ở mới của tôi."
Yến Hảo nhìn đường cong gò má cực kỳ mượt mà của hắn, dè dặt hỏi: "Mộ cha cậu ở đâu? Liệu mẹ cậu có đến đấy không?"
Giang Mộ Hành hững hờ phút chốc: "Không có mộ."
Yến Hảo không hiểu: "Là sao?"
Dường như Giang Mộ Hành giật giật khoé môi, chẳng rõ là trào phúng hay bế tắc, hoặc vô nghĩa.
"Tro cốt năm đó đã bị mẹ tôi đổ đầy đất, tôi quét rồi."
Nghe vậy, sắc mặt Yến Hảo biến đổi, không dám lên tiếng.
"Mẹ tôi không thể thấy kẻ nát rượu và nghiện cờ bạc, nếu thấy sẽ phát bệnh, đó là nguyên nhân bà sinh bệnh."
Giang Mộ Hành như đang kể chuyện, không đưa tình cảm vào, chẳng buồn ngó ngàng, vô cùng chết lặng: "Bởi cha tôi đã huỷ hoại gia đình như thế, tự đánh mất mạng mình, hại tôi và mẹ tôi."
Yến Hảo tức ngực: "Rồi sẽ khá hơn."
Cậu lẩm bẩm hết lần này đến lần khác: "Tất cả rồi sẽ khá hơn, còn sống là còn hy vọng, có muôn vàn khả năng, thời gian còn dài mà, phải không lớp trưởng?"
Giang Mộ Hành rũ mắt nhìn cậu, lúc lâu sau thật trầm giọng: "Đứng gần tôi chút."
Yến Hảo xáp vào theo bản năng.
.
Lên xe chưa bao lâu, Giang Mộ Hành bắt đầu hơi nôn khan.
Yến Hảo chẳng buồn nghĩ ngợi dùng tay hứng.
Giang Mộ Hành không ói ra gì, dở khóc dở cười vì hành động của cậu: "Cậu ngốc à."
"Ai ngốc? Tôi không ngốc được chưa?" Tai Yến Hảo đỏ ửng, "Tôi đây là sốt ruột..."
Xe quành, Yến Hảo đổ vào người Giang Mộ Hành, vịn lấy chân hắn dưới tình thế cấp bách, rồi rút tay về thật nhanh.
Giang Mộ Hành liếc cậu một cái: "Ngồi yên."
Yến Hảo bày ra tư thế ngồi của học sinh tiểu học, tỏ vẻ điềm tĩnh: "Yên rồi mà."
Giang Mộ Hành: "..."
.
Giọt mưa to bằng hạt đậu đập lốp bốp trên cửa sổ xe, cảnh đường phố bị chia cắt bởi từng vệt nước trong suốt, mơ hồ, mềm mại hoá.
Radio trong xe ph át tình hình giao thông, bác tài đang chuyên tâm lái xe.
Giang Mộ Hành tựa lưng vào ghế, lông mày siết chặt, sắc mặt tệ vô cùng.
Tay trái Yến Hảo chà tay phải.
Bắp thịt trên đùi Giang Mộ Hành mang cảm giác rất cứng rất có lực, cậu thiếu điều kiềm không nổi bóp hai cái.
Khi sắp đến nơi, Yến Hảo nhớ ra phải gửi tin nhắn cho mẹ, bảo cậu đang không ở trường, trưa đừng tới đón cậu.
Nghê Thanh nhắn lại: Sao thế?
Yến Hảo không hồi âm.
Nghê Thanh lại nhắn: Không thể nói mẹ biết?
Yến Hảo nghĩ cục trưởng Uông sẽ kể công với ba cậu, không thể giấu giếm gia đình.
Cậu gõ mấy chữ gửi sang: Tối kể.
Nghê Thanh không hỏi tiếp: Vậy tối mẹ nấu bữa lớn cho con.
Yến Hảo gửi một khuôn mặt cười: Dạ.
Lát sau Nghê Thanh lại nhắn: Hảo Hảo, con tiết lộ chút khẩu vị của Tiểu Giang đi, thằng bé thích ăn gì?
Yến Hảo liếc Giang Mộ Hành đang nhắm mắt, vừa say xe vừa cuống cuồng, khẳng định phải khó chịu muốn chết.
Dáng vẻ đẹp trai như thế, lại còn hết sức nỗ lực tận tuỵ sinh tồn, nên được ông trời đối xử tử tế chứ...
.
Viện điều dưỡng nằm ở rìa thành phố, bị bao quanh bởi lượng lớn cây xanh, là một chốn non xanh nước biếc, cách đường cái khá xa, cũng rất ít xe.
Muốn quá giang giữa trời mưa sẽ rất khó khăn.
Yến Hảo xuyên qua màn mưa nhìn quanh địa hình và môi trường, nếu mẹ Giang Mộ Hành chạy vào trong thành phố thì nhất định là dùng xe, có thể là lẻn vào xe nhân viên viện điều dưỡng, cũng có thể là xe của ai đó đến thăm gia đình.
Nhìn mặt của Giang Mộ Hành, có thể tưởng tượng dung mạo mẹ hắn ra sao, hẳn khí chất cũng rất tốt.
Chỉ cần bà muốn, tài nguyên có thể sử dụng không thiếu.
Nếu mẹ Giang Mộ Hành không đi xe, vậy thì đang ở đâu đó gần viện điều dưỡng, chưa đi xa.
Nhưng bất luận là tình huống nào, việc viện điều dưỡng để một bệnh nhân tâm thần bỏ trốn tồn tại vấn đề rất lớn về giám sát.
Quá nguy hiểm, cả đối với bản thân bệnh nhân lẫn xã hội.
Yến Hảo suy nghĩ miên man đi bên cạnh Giang Mộ Hành, được hộ sĩ nghênh đón dẫn vào phòng mẹ hắn.
Là phòng đơn.
Yến Hảo hơi bất ngờ, càng nhiều hơn là chua xót.
Một học sinh trung học như Giang Mộ Hành, cần đến trường, cần kiếm tiền sinh hoạt, cần trả nợ, khoản chi cho viện điều dưỡng chính là chó cắn áo rách chẳng phải bàn cãi, mà lại còn cho mẹ hắn ở riêng một phòng.
Không biết cuộc sống vất vả nhường nào.
Giang Mộ Hành có nghĩ cho bản thân không? Thế giới nội tâm trông thế nào?
Có ánh sáng không? Ắt có, nhỉ?
Yến Hảo cầm dù đứng dựa vào tường, mở to mắt xem hộ sĩ trao đổi với Giang Mộ Hành, tầm nhìn dần trở nên mơ hồ.
Cậu cụp mắt, vội dùng mu bàn tay lau giọt lệ chảy xuống, vờ như không có gì xảy ra bước sang.
"Bệnh nhân thức dậy vào khoảng hơn năm giờ sáng, ăn sáng sáu giờ, uống thuốc tầm bảy rưỡi, sau đó ra khu vực hoạt động tản bộ."
Hộ sĩ đầu đuôi gốc ngọn nói: "Không có gì khác thường."
Hơi thở nôn nóng toả ra trên người Giang Mộ Hành đã được kiểm soát lúc đi đường, trông rất trầm tĩnh: "Bình thường bà ấy có đến khu vực hoạt động không?"
Hộ sĩ: "Ngày nào cũng đến, bệnh nhân sẽ quan sát cây cỏ, rồi trở về phòng vẽ nó ra."
"Bà ấy vẽ rất đẹp.
Đôi khi chúng tôi lại sang xem bà vẽ tranh."
Yến Hảo nhìn giá vẽ gỗ dựng bên cửa sổ, một tờ giấy vẽ được ghim ở trên.
Trên bức