Yến Hảo ngồi trong tiệm ăn cơm chiên, vừa ăn vừa đếm hạt cơm căng tròn.
Khi Giang Mộ Hành tới, cậu đã đếm đến một trăm tám mươi hai.
"Một trăm tám mươi ba, một trăm tám mươi bốn..."
Yến Hảo bị OCD với việc này, không đếm tới số tròn sẽ khó chịu.
Cậu đếm, sắp đếm đến hai trăm thì Giang Mộ Hành bỗng nói với cậu.
"Cậu đang lẩm bẩm gì vậy?"
Mạch suy nghĩ Yến Hảo bị chặt đứt, đầu óc trống rỗng, quên mất đếm đến đâu rồi.
Cậu vô thức trừng Giang Mộ Hành: "Tại cậu hết, hại tôi đếm loạn hết lên rồi!"
Giang Mộ Hành mím môi nín cười: "Vậy cậu đếm lại từ đầu đi."
Yến Hảo nhìn hạt cơm trên đĩa một cái, chết mất, cậu buồn bực nhăn mày thầm thì: "Cậu không thể chờ tôi đếm xong hẵng nói chắc?"
Giang Mộ Hành ngồi xuống đối diện: "Tại tôi."
Gò má Yến Hảo nhất thời nóng lên, thần trí cũng tỉnh táo theo.
Cậu ngượng nghịu khụ hai tiếng hắng giọng: "Lớp trưởng, cậu muốn ăn gì? Tôi đi gọi cho cậu."
Bàn nhỏ, chân Giang Mộ Hành dài, không dễ để.
Hắn đặt hờ bên Yến Hảo: "Gọi rồi."
Yến Hảo "À", ngập ngừng: "Mẹ cậu bà ấy..."
Giang Mộ Hành rót trà vào ly thuỷ tinh: "Nằm viện quan sát một ngày, không có gì thì mai xuất viện."
Yến Hảo múc thìa cơm chiên đút vào miệng, mồm miệng không rõ nói: "Người phụ nữ nọ giữ một khoản tiền của cha cậu, cậu tính làm thế nào?"
Giang Mộ Hành uống miếng nước, cong ngón tay gõ thân bát: "Sự tình tương đối phức tạp, lời mẹ tôi nói rất rối.
Bản thân bà ấy cũng không rõ tình huống cụ thể, rất nhiều cái là suy đoán, cảm giác của bà ấy."
"Cần phải chứng thực, rồi sau đó mới quyết định."
Lòng Yến Hảo khe khẽ thở phào, những thứ mẹ Giang Mộ Hành nói không hoàn toàn là chân tướng là được, mong cô Quế chỉ dính dáng mặt có lợi.
Cậu thăm dò hỏi: "Vậy cần tìm hiểu rõ chuyện gì xảy ra trước?"
Giang Mộ Hành gật đầu.
Yến Hảo liếm viên cà rốt bên khoé miệng, đầu lưỡi quét qua cánh môi trơn bóng.
Giang Mộ Hành bình tĩnh kéo hộp giấy trên bàn sang, rút một tờ ném cho cậu.
Yến Hảo: "...?"
Cậu cầm khăn lên lau miệng, khoé mắt liếc Giang Mộ Hành, trông không giống như chê cậu bẩn.
Nhân viên phục vụ bưng mì cải thìa nấm hương lên.
Trước khi rời đi nhìn anh trai siêu đẹp mấy cái, đến quầy tính tiền còn xì xào với đồng nghiệp.
Giang Mộ Hành tách đôi đũa dùng một lần, cúi đầu khuấy mì.
Yến Hảo cũng không biết cái mạch nào đang chập, không buồn suy nghĩ thốt lên câu: "Cho tôi nấm hương đi."
Đoạn cậu nắm lấy thìa, toàn thân khô nóng sắp bốc cháy, cơm cũng không bịt nổi mồm.
Giang Mộ Hành dừng động tác gắp mì ngẩng đầu nhìn.
Lông mi Yến Hảo rũ xuống, che kín mắt.
Cậu chậm rãi nuốt cơm và đồ ăn trong miệng, ngẩng mặt lên cười: "Tôi nói chơi thôi."
Giang Mộ Hành gắp một cây nấm hương vào đĩa cậu: "Muốn nữa không?"
Yến Hảo nhìn nấm hương, đờ đẫn chớp mắt: "Thế...!Thêm cây nữa?"
Vừa dứt lời, trong đĩa lại xuất hiện thêm cây nấm.
Lòng bàn tay Yến Hảo rịn ra một lớp mồ hôi, dinh dính.
Cậu buông thìa, nắm tay đặt dưới đáy bàn, cấu mạnh tay, mượn cơn nhói đó để bình tĩnh, cố tỏ vẻ tự nhiên.
"Lớp trưởng, tôi cảm giác cậu rất khó hiểu."
Giang Mộ Hành tiếp tục gắp mì: "Bình thường cậu gặp câu không giải được, tôi đã nói gì với cậu?"
Yến Hảo mãi vẫn không tìm thấy đoạn ký ức tương quan: "Cậu nhắc tôi nhớ đi."
Giang Mộ Hành ăn mì, giọng nói mơ hồ: "Tự nghĩ."
Yến Hảo: "..."
.
"Ờm," Yến Hảo nhìn Giang Mộ Hành ăn mì, "nói cậu nghe cái này."
Giang Mộ Hành khẽ phát ra giọng mũi không rõ: "Hửm?"
Yến Hảo hô hấp dồn dập cúi đầu khom lưng, hai tay che mặt, cái âm thanh đó cậu nghe mà thấy gợi cảm.
Chưa đến mùa hạ cậu đã rạo rực giữa ngày xuân.
Giang Mộ Hành ngước mắt nhìn chú đà điểu nhỏ đối diện: "Không nói à?"
"Nói chứ, nói." Yến Hảo hít sâu buông tay ra, "Là thế này, tôi nghĩ mẹ cậu không thể ở viện điều dưỡng đó, phương diện giám sát quá kém, không thể để lặp lại chuyện ngày hôm nay, nếu không chẳng biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa."
Dừng một lát, cậu nói: "Tôi đã tìm một chỗ khác cho cậu."
Đáy mắt Giang Mộ Hành loé lên gợn sóng.
"Là cái này." Yến Hảo xoay màn hình điện thoại về hướng Giang Mộ Hành, "Tôi thấy rất tốt, cậu xem xem."
Giang Mộ Hành lia thông tin bệnh viện chuyên khoa tâm thần một lượt.
"Nguyên nhân phát bệnh của mẹ cậu chỉ mang tính nhắm vào mục tiêu, có điểm giống với khúc mắc, dễ chữa hơn vài triệu chứng khác.
Nói trắng ra là bà ấy chưa từng vượt qua rào cản ban đầu, bị vây khốn bên trong, bản thân vây hãm chính mình, không nhìn thấy ánh sáng bên ngoài.
Dạng dạng như thế, cậu có thể bỏ qua mấy từ miêu tả."
Yến Hảo chén nửa đĩa cơm chiên nêu suy nghĩ với Giang Mộ Hành: "Tôi nghĩ hy vọng bà ấy có thể khá hơn rất lớn, nói không chừng sang năm lúc chúng ta tốt nghiệp, hẳn bà ấy cũng không cần uống thuốc nữa."
Giang Mộ Hành gác đũa lên bát: "Lúc bà ấy phát bệnh, cậu hẳn đã nghe thấy rồi."
Yến Hảo nhìn quanh: "Không nghe nhiều, không phải tôi cố ý."
Giang Mộ Hành trầm mặc chốc lát, hỏi: "Sợ không?"
Yến Hảo ngạc nhiên: "Có gì phải sợ?"
Giang Mộ Hành đan hai tay đặt trước bàn, ánh mắt yên ả rơi trên mặt cậu.
Yến Hảo có ảo giác mình đang bị quét.
Cậu không nói dối nên không hoảng, chỉ là bị nhìn mà lưng ngứa ngáy.
"Thật sự không sợ." Yến Hảo cười cười, "Việc này đâu cầu thiết phải gạt cậu."
Giang Mộ Hành vẫn đang nhìn cậu: "Vậy việc nào thì cần?"
Yến Hảo có hơi chết máy, tình hình hiện tại là sao? Giang Mộ Hành xem lời cậu như khách sáo? Cậu pha trò: "Lời nói dối thiện chí là dầu bôi trơn giữa người với người."
Giang Mộ Hành nhíu mày: "Quả thực."
Yến Hảo vạn phần kinh ngạc, ba phải rõ rệt như vậy mà Giang Mộ Hành chẳng những không vạch trần còn tán đồng, chẳng lẽ là bị không ít người gạt ư?
Trái lại nghĩ rằng không có khả năng lắm, người bên cạnh Giang Mộ Hành lác đác chẳng mấy mống.
Yến Hảo cắn nấm hương, trong giây lát liền nghĩ đũa Giang Mộ Hành đã chạm nó, nước bọt, hôn gián tiếp, đủ loại từ kết hợp hình ảnh chiếu trong đầu cậu, cậu xấu hổ hết sức.
Đương sự còn đang ngồi trước mặt cậu, độ xấu hổ gấp bội.
.
Yến Hảo tìm được chủ đề chuyển dời lực chú ý: "Lớp trưởng, mẹ cậu đẹp thật đấy."
Giang Mộ Hành không phản ứng.
Yến Hảo gắp cây nấm còn lại đưa lên miệng, cắn một miếng nhỏ: "Nghe bảo trong lòng người biết vẽ đều có một chốn bồng lai tiên cảnh, tĩnh mịch xa xăm, năm tháng yên bình."
Giang Mộ Hành vẫn không phản ứng như cũ.
Yến Hảo mặt không đỏ tim không đập mạnh mất não thổi phồng: "Trước đây mẹ cậu nhất định là người mỹ tâm thiện, khí chất xuất trần, thanh nhã như lan..."
Mặt Giang Mộ Hành đen kịt: "Thế là đủ rồi."
Vẻ mặt Yến Hảo vô tội.
Giang Mộ Hành cảm nhận cơn đau não: "Không cần tâng bốc như thế."
Yến Hảo ăn nốt nửa cây nấm, nghiêm mặt nói: "Tôi đây không phải tâng bốc mà là lời thật lòng."
Giang Mộ Hành liếc cậu một cái: "Được thôi."
Yến Hảo cảm giác sự không đoái hoài từ cái nhìn kia, được thôi là cái gì? Lấy lệ với cậu như trẻ con chắc? Cậu định mở miệng thì nghe Giang Mộ Hành nói câu.
"Mẹ tôi thích cậu."
Miệng Yến Hảo há to, con mắt trợn tròn, ngây như phỗng: "Hả?"
Giang Mộ Hành không ngước mắt gắp mì sợi, giọng điệu vô cùng tuỳ tiện: "Bà ấy nói cậu là đứa nhỏ tốt."
Yến Hảo lắp bắp: "Vậy, vậy ư?"
Cậu luôn muốn biết ấn tượng về mình của mẹ Giang Mộ Hành, cũng không biết nên đề cập thế nào, không ngờ Giang Mộ Hành lại chủ động nói.
"Thế còn nói gì không?" Yến Hảo gãi cổ mấy cái, cực kỳ thẹn thùng, lại không quản được lòng hiếu