Sinh viên năm nhất của khoa Khoa học tổ chức trận đấu bóng rổ.
Tranh tài là hai, hữu nghị là nhất.
Mỗi chuyên ngành đều tích cực chuẩn bị.
Số nam sinh ngành toán đứng đầu trong khoa Khoa học, nhưng số chơi được bóng rổ lại đếm trên đầu ngón tay.
Lớp trưởng chạy khắp các ký túc xá, tội không chịu nổi, hết cách, chỉ có thể nghía sang Giang Mộ Hành.
Hắn là người cao nhất lớp, cũng mang vóc dáng thể thao, khí thế còn mạnh mẽ, là ứng cử viên hàng đầu trong trận bóng này.
Chỉ cần hắn đứng ra trước, những người khác hẳn phải sốt ruột.
Lớp trưởng suy nghĩ một hồi, cậu ta không quen với Giang Mộ Hành, lo sẽ khó nói chuyện, định bụng nhờ bí thư chi đoàn tìm hỏi thử xem.
Bí thư biết Giang Mộ Hành có người yêu, thậm chí còn để đối phương công khai chủ quyền như vậy, chứng tỏ đã chiều chuộng đến mức không có nguyên tắc.
Cô nản lòng thoái chí, không nhận công việc này.
Lớp trưởng không còn cách nào khác, đành phải tự mình lên.
Chẳng qua cậu ta không trực tiếp tìm Giang Mộ Hành, mà đi tìm Yến Hảo.
Cũng chẳng biết sao nữa, nhưng lớp trưởng cảm giác đó là kế sách tốt nhất.
.
Ở cửa canteen, Yến Hảo bưng bát nhựa, thổi món đậu hũ trên đĩa nóng* thơm ngào ngạt.
*铁板豆腐.
"Giang Mộ Hành không biết đánh bóng rổ."
"Không thể nào."
Đôi mắt to sau thấu kính của lớp trưởng càng mở lớn hơn: "Đường cong cơ bắp trên cánh tay Giang Mộ Hành trông rất có lực, cậu ấy còn có cơ bụng nữa."
Mắt Yến Hảo híp lại, cười như không cười: "Cậu chú ý nhiều nhỉ."
Lưng lớp trưởng lành lạnh khó hiểu, biện giải cho mình theo bản năng: "Có gì đâu.
Đợt huấn luyện quân sự khi Giang Mộ Hành leo cái dây thừng kia ấy, đồ bộ đội bị cạ lên một đoạn, rất nhiều người trông thấy cơ bụng."
Yến Hảo nghe vậy, đoạn ký ức tương ứng hiện ra, tâm trạng tức khắc chạm đến đáy vực.
Từ đó về sau, miễn là ở bên ngoài, vạt áo của Giang Mộ Hành nhất định phải đóng trong quần.
Gia quy mới thêm.
Yến Hảo ăn một miếng đậu hũ, giọng mơ hồ: "Không phải cứ vóc người đẹp là biết chơi bóng rổ, hai chuyện không ngang nhau."
Lớp trưởng há to miệng: "Giang Mộ Hành thật sự không biết?"
Yến Hảo gật đầu.
Lớp trưởng cảm giác ánh sáng nhân sinh đã vụt tắt, cậu ta dụi dụi mắt, đầu chợt loé lên tia sáng: "Vậy Giang Mộ Hành có thể chặn bóng đúng không."
Yến Hảo không nói gì, chỉ ném một ánh mắt sang, để cậu ta tự hiểu.
Lớp trưởng suy sụp cúi gằm mặt: "Tiêu rồi, tiêu rồi tiêu rồi, lớp chúng ta không có một ai ra trận cả."
Một khắc sau cậu ta bất chấp đến một câu: "Yến Hảo, cậu biết không?"
Yến Hảo còn chưa nói gì, đã nghe cậu ta thầm thì: "Không được, khổ người cậu quá thấp bé, không đánh được."
Rồi lớp trưởng mới nhận ra bầu không khí xung quanh mình đã đông cứng.
Yến Hảo lành lạnh nhìn cậu ta nói: "Tôi một mét bảy sáu."
Lớp trưởng: "..."
Yến Hảo nói xong thì tiếp tục ăn đậu hũ, không quan tâm cậu ta nữa.
Lớp trưởng im lặng đứng ra sau Yến Hảo, cấp tốc lại gần so chiều cao với cậu, ngượng đến mức xoa tay.
Cái tên này mặt nhỏ, ngũ quan thanh tú, hình thể lại có phần bé con, eo mảnh khảnh, trông cùng lắm là tròn mét bảy.
Chiều cao không thể hiện ra chút nào.
Rất dễ nảy sinh lỗi thị giác.
.
Hơn chín giờ tối, gần mười giờ, chỉ có canteen đại học A còn mở, người nối đuôi nhau đi mua đồ ăn khuya.
Tiếng huyên náo đan xen hoàn toàn tránh khỏi chỗ của Yến Hảo.
Bầu không khí vô cùng cứng ngắc.
Lớp trưởng cảm thấy đuối lý, bèn nói xin lỗi một cách chân thành.
Yến Hảo thấy thái độ cậu ta không tệ thì sắc mặt dịu bớt: "Trận đấu này tôi và Giang Mộ Hành đều không tham gia được, để tôi làm poster cho."
Lớp trưởng bật thốt: "Cậu biết vẽ..."
Chưa dứt lời cậu ta đã vội đổi chủ đề: "Cứ quyết định vậy đi, cậu phụ trách poster."
Sợ Yến Hảo đổi ý.
Chuyện poster, lớp trưởng vẫn chưa biết tìm ai.
Giờ thì xong xuôi rồi.
Yến Hảo liếc nhà ăn một cái: "Cậu kết bạn với tôi đi, bàn về kế hoạch trên QQ."
Lớp trưởng còn định nói gì thì thấy Giang Mộ Hành xuất hiện.
Cậu ta vẫy tay với Yến Hảo ngay, rồi chạy mất dạng như một làn khói.
Giang Mộ Hành xách xiên nướng qua: "Chuyện thi bóng?"
"Ừm ừ." Yến Hảo đưa bát nhựa cho hắn, lấy đi xiên nướng, "Trương Hạo trông mong cậu làm thủ lĩnh sân bóng."
Giang Mộ Hành ăn nốt đậu hũ của cậu: "Cả nghĩ quá."
"Chứ còn gì nữa."
Yến Hảo rút một xiên ớt xanh trong túi, há miệng cắn cái trên cùng, má cậu động dậy động đậy.
"Ngoại trừ tôi, không ai biết rằng cậu thực sự là gà mờ."
Yến Hảo không nể mặt mũi bổ sung: "Là cái kiểu luyện thế nào vẫn không tốt ấy."
Giang Mộ Hành: "..."
Yến Hảo bước dưới ánh đèn, đụng vai Giang Mộ Hành trong ánh sáng mờ tối: "Nói nghe nè, tôi phải vẽ poster cho trận đấu bóng này."
Giang Mộ Hành nói: "Vậy thì vẽ đi."
Nghe xong Yến Hảo tiến lên phía trước vài bước, xoay người về phía hắn, chậm rãi đi lùi: "Chỉ vậy thôi hả? Cậu không nói gì khác à?"
Giang Mộ Hành nhàn nhạt hỏi lại: "Nói gì?"
"Ví như đang khi không cậu vẽ poster làm gì, ăn no rửng mỡ?" Yến Hảo nói, "Hoặc cậu có thể vẽ nổi không? Có thời gian này chi bằng đọc nhiều sách hơn."
Giọng điệu Giang Mộ Hành vẫn hoàn toàn không ngó ngàng: "Cậu vẽ, chứ cũng không phải tôi vẽ."
Yến Hảo ăn ớt đến nỗi miệng toàn dầu: "Không thể nói vậy được.
Làm poster là tôi không có thời gian cho cậu làm tôi đâu."
Giang Mộ Hành "À", xem chừng không để ý lắm.
Yến Hảo trừng mắt: "Có thể ra bài theo bình thường không anh trai?"
Hơi thở trên thân Giang Mộ Hành thình lình thay đổi, mưa gió nổi lên: "Chuyện poster, tại sao không nói cho tôi biết trước?"
Yến Hảo đờ người: "Tôi..."
Giang Mộ Hành thu lại cảm giác ngột ngạt: "Ra bài theo bình thường, cậu không đỡ nổi."
Yến Hảo nghẹn họng.
.
Giang Mộ Hành ăn nốt miệng đậu hũ cuối cùng, vứt cái bát rỗng đi về phía cửa bắc.
Yến Hảo theo sau: "Vậy cậu trách tôi không báo trước với cậu một tiếng sao?"
Giang Mộ Hành không quay đầu: "Là cậu nói."
"Đúng, là tôi nói." Yến Hảo trộm quan sát cảm xúc hắn thay đổi, "Thế tôi nói đúng không?"
Giang Mộ Hành không đáp, cũng không biểu cảm.
Chỉ có bước chân khẽ ngừng tiết lộ nội tâm hắn.
Yến Hảo cắn da môi, xem ra là đúng rồi.
Cậu định nói chuyện thì xiên ớt rơi xuống khi cậu không để ý.
Giang Mộ Hành ngồi xuống, cách lớp khăn giấy nhặt ớt xanh.
Yến Hảo nhìn bả vai rộng lớn của hắn: "Vẽ poster là quyết định lâm