Editor: Miya + Beta: Kình Lạc
“Khách không thanh toán vậy tôi thanh toán cho cô”.
Du Dĩ Hằng nói.
“Vậy thôi, coi như lần này tôi nợ anh, mấy ngày nữa tôi sẽ chuyển thẳng vào lương cho anh.” Hứa Nặc có thể chấp nhận Du Dĩ Hằng giúp đỡ mình về những mặt khác, nhưng liên quan đến tiền cô tính rất rõ.
“Lương?” Du Dĩ Hằng không hiểu, hỏi.
“Đúng vậy, tốt xấu gì anh cũng làm ở tiệm tôi lâu vậy rồi, phải có tiền lương chứ.
Ngoài ra chúc mừng anh thuận lợi tốt nghiệp nhé.”
Nghe xong Du Dĩ Hằng ngớ người, lập tức mỉm cười: “Tôi rất chờ mong.”
***
Sau khi Hứa Nặc quay về liền làm theo chỉ định của bác sĩ.
Trong vòng một tuần không để vết thương chạm nước.
Điều này có nghĩa, Hứa Nặc không thể tắm cho chó.
Tiệm thú cưng liên tiếp tổn thất hai “đại tướng”, còn lại Chu Tiếu người liên tục kêu khổ.
Vì để cô ấy yên tâm, cô đã liên lạc với nhân viên mới, ngày mai cô sẽ đích thân đến phỏng vấn.
Lần phỏng vấn này đều là nữ, Hứa Nặc ở trong một đám sinh viên thanh xuân dạt dào, giữ lại tên cô gái tên là Lâm Tiểu Duyệt.
Lâm Tiểu Duyệt nói bản thân rất thích động vật, nên từ nhỏ đến lớn, trong nhà đều nuôi mèo và chó.
Nhưng trải qua vài ngày quan sát, biểu hiện của Lâm Tiểu Duyệt khiến người ta mở rộng tầm mắt.
Chỉ nhớ đến cho chó ăn, không nhớ thay nước cho nó.
Chó gửi nuôi vì khát mà kêu ngao ngao nguyên ngày.
Tắm cho chó xong, lông chó không sấy khô mà đã giao cho khách, làm người khách rất bất mãn.
Còn nhìn sai giá trên nhãn, lỗ tiền bán đồ dùng thú cưng.
Về phương diện này, giống với Du Dĩ Hằng lúc trước.
Nói đến Du Dĩ Hằng, đã một tuần Hứa Nặc không gặp anh rồi.
Hai người ngẫu nhiên nói chuyện vài câu trên WeChat, có thể thấy được gần đây anh rất bận.
Một tuần ngắn ngủi, Lâm Tiểu Duyệt biệt hành đến mệt, vừa được một chút lại than vãn với bạn học trên WeChat:
– Tớ không muốn làm nữa, làm ở tiệm thú cưng mệt quá….
– Hơn nữa tớ cảm giác như hai nữ sinh kia có thành kiến với tớ, làm tớ mệt muốn chớt.
– Không đúng, ha ha ha, là ghen tỵ mới đúng.
– Ngày mai tớ sẽ từ chức, tốt xấu gì cũng có lương một tuần, đến lúc đó tớ sẽ mời cậu ăn.
***
Hứa Nặc tất nhiên không biết chút tâm tư này của Lâm Tiểu Duyệt.
Cô cảm thấy dù sao cũng tuyển người ta, không thể đổi ý.
Kiên nhẫn dạy mấy ngày, nhất định được phương sẽ làm được.
Ngày thứ hai Trần Vũ đến, làm hỏng mọi kế hoạch.
Hôm nay Trần Vũ mặc đồ tuấn tú, keo trên tóc cũng nhiều hơn ngày thường.
Cậu ta vừa vào cửa đã bị Chu Tiếu phát hiện: “Này, tiểu Trần nhìn đồ của anh chắc hôm nay có chuyện vui nhỉ!”
Trần Vũ cười đap: “Là có chuyện vui, nhưng không phải của tôi.”
Sau đó Trần Vũ nói muốn bao trọn một ngày của tiệm thú cưng, hôm nay ngừng kinh doanh, mọi tổn thất anh sẽ ghi nợ với Hứa Nặc.
“Rốt cuộc là chuyện gì? Thần bí vậy sao?”
“Đi thì biết, các người đẹp mau lên xe đi.”
Trần Vũ đậu xe ngay cửa tiệm, đợi Hứa Nặc khóa cửa sổ xong, cậu ta liền giúp bọn họ mở cửa xe để họ lên.
Đây là đầu tiên cậu ta gặp Lâm Tiểu Duyệt, đoán trước là nhân viên mới nên cũng không để tâm.
Nhưng Lâm Tiểu Duyệt lại tràn đầy hiếu kỳ.
Bởi vì đây là lần đầu tiên cô ta ngồi Bentley.
Chu Tiếu cũng rất bất ngờ: “Được đấy tiểu Trần, không ngờ anh là nhà giàu ở ẩn.
Trước mặt thì làm công, sau lưng thì mua siêu xe.”
“Đừng trêu tôi, rõ ràng đây là xe của ông chủ, tôi có tiền để mua nó thì đi đã mua nhà rồi.”
“Xe của tiểu Du à? Chả trách, là tôi hiểu nhầm anh, tình bạn người làm công muôn năm.”
“Ha ha.” Trần Vũ bị cô ấy chọc cười.
Xe đi một vòng đến khu náo nhiệt của thành phố.
Sau khi ba người xuống xe, thì phát hiện mặt đất đã trải tấm vải màu đỏ.
Nhiều giỏ hoa tươi được bố trí hai bên hàng, bóng bay treo gần Poster.
Ở đây đang tổ chức tiệc khai trương, lúc trước Hứa Nặc nghe nói ở đấy sẽ mở rạp chiếu phim cao cấp, không ngờ hôm nay đã khai trương.
Khi cô nhìn thấy Du Dĩ Hằng từ từ bước đến đằng sau tường cắt băng, liền vô cùng kinh ngạc.
“Đây là?”
“Chủ tịch tập đoàn bây giờ rất ít quản mấy chuyện này, mấy hạng mục bây giờ đều giao cho Du tổng.”Trần Vũ lại bổ sung thêm: “Buổi trưa Du tổng sẽ rất bận, vì vậy ngài ấy để tôi dẫn mọi người đi tham quan trước, đợi sau khi lễ khai trương kết thúc mọi người sẽ cùng nhau đi ăn.”
“Để tôi đoán thử, chủ tịch tập đoàn không phải là bố của tiểu Du chứ?” Chu Tiếu tùy tiện hỏi.
“Đoán đúng rồi, tập đoàn bọn họ là một gia tộc kinh doanh.”
“Giàu thật! Giàu đến tận trời.”
Trần Vũ gật đầu đồng ý, có thể để một gia tộc duy trì lâu năm trong một thành phố thật là không dễ.
Hứa Nặc chợt nhớ ra một chuyện, sáng nay, cô gửi đại hồng bao 8888 nghìn tệ cho Du Dĩ Hằng.
Trước đây Hứa Nặc từng nhắc đến việc trả lương cho Du Dĩ Hằng.
Cô chọn một số cát tường cho anh, đồng thời chúc anh sự nghiệp thuận lợi, không sợ chó nữa, thế thì có thể sống hòa bình với Jessica.
Lần này, thấy số tiền được chuyển.
Anh trả lời cô: Cảm ơn, có sự chúc phúc của cô, tôi nghĩ ngày hôm nay tất cả đều sẽ thuận lợi.
Hóa ra, câu Du Dĩ Hằng nói về ngày khai trương, việc bận gần đây là vì chuyện này.
Mấy người theo Trần Vũ tham quan mấy tầng trên dưới của rạp chiếu phim.
Từ tầng cuối có thể thấy là rạp lớn chứa mấy nghìn người, tầng trên có phòng chiếu 4D.
Trong rạp chiếu phim còn có nhà hàng, siêu thị, khu vui chơi cho trẻ em.
“Tôi cảm thấy ở đây vẫn thiếu một tiệm thú cưng!” Chu Tiếu dạo một vòng, phát biểu cảm nghĩ: “Anh xem nhé, một nhà vui vẻ đến xem phim, trước khi phim chiếu, trẻ con có thể vào khu vui chơi.
Sau khi phim chiếu, có thể ký gửi thú cưng ở tiệm thú cưng, thuận tiện còn có thể tắm rửa.
Thiết kế sẽ trở nên đồng bộ vô cùng hoàn mỹ!”
Cách nghĩ này năm ngoái Hứa Nặc từng nghĩ, nhưng trải