Editor: Miya + Beta: Kình Lạc
Ngày gặp mặt tiếp theo, Hứa Nặc đưa cho Du Dĩ Hằng một tờ giấy A4 viết đầy kế hoạch.
“Việc thứ nhất: chải lông cho chó… Việc thứ năm: tự mình dắt chó ra ngoài.
Việc thứ mười: lấy ráy tai cho chó… Việc thứ mười sáu: ngủ cùng phòng với chó…” Du Dĩ Hằng dừng lại: “Tôi muốn hỏi.”
“Sao vậy?”
“Vì sao ở đây ghi luyện tập là ngủ cùng phòng với chó vậy?” Du Dĩ Hằng nhíu mày hỏi.
“Bởi vì chó là thú cưng mà, anh nhẫn tâm để Jessica ngủ ở ban công sao? Ngủ ở phòng khách sao? Ngủ ở nhà vệ sinh sao? Như vậy thật độc ác!” Hứa Nặc trả lời.
“Jessica nó có phòng của mình, không cần ngủ với người.”
“….” Người có tiền và người nghèo sẽ mãi mãi không hiểu sự phiền não của đối phương.
Hứa Nặc cầm tờ A4 qua, dùng bút gạch đi dòng này: “Những cái khác chắc không có vấn đề gì chứ?”
“Trước mắt thì chưa.”
“Vậy hôm nay chúng ta bắt đầu luyện tập từ việc đầu tiên thôi! Tôi đi dắt chó xuống.”
Du Dĩ Hằng nhìn Hứa Nặc đi lên tầng hai, sau khi cô xuống, anh thấy phía sau cô dẫn một chú chó Alaska lông xù to lớn.
Chó Alaska chuẩn bị đến ngửi tay của anh, Du Dĩ Hằng căng thẳng đến mức suýt đứt sợi dây lí trí.
Con chó này tên Tú Tú, chó Alaska lông xù mà Hứa Nặc nuôi, vai cao 68cm, nặng 98 cân.
Nếu đứng dậy thì có thể cao đến vai người, nhìn thôi cũng thấy sợ rồi.
Đặc biệt là người sợ chó như Du Dĩ Hằng.
Du Dĩ Hằng cố gắng duy trì sắc mặt của mình: “Ngày đầu tiên đã phải thử thách loại chó thế này rồi sao? Không thể chọn con bé hơn à?”
Nghe Du Dĩ Hằng nói vậy, Hứa Nặc mới biết Tú Tú lại lén chạy xuống lầu nữa rồi.
“Xin lỗi, xin lỗi là do tôi chưa đóng cửa chuồng lại.”
“Đừng sợ, chó Alaska rất thân thiện.
Thực ra chó nhỏ đa số đều rất dữ, thường thì giống chó Alaska khá hiền.” Hứa Nặc đuổi Tú Tú lên lầu, lại không nhịn được quay đầu hỏi: “Cái ghế này không chắc lắm, anh bước xuống đi.”
Du Dĩ Hằng cuối cùng thở phào một hơi, anh lau dấu chân trên ghế và ngồi xuống.
Sau khi nghỉ ngơi khoảng 10 phút, Hứa Nặc mới bế một chú chó quý có lông màu xám xuống lầu: “Nó tên là Hoàn Tử, là con chó trưởng thành có kích thước nhỏ nhất trong tiệm chúng tôi.”
Hoàn Tử được coi là chó quý có kích thước như cốc trà, chỉ nặng khoảng 3 cân.
Hứa Nặc không trực tiếp bế Hoàn Tử cho anh mà để lên bàn làm đẹp* cho thú cưng, buộc chắc dây lại.
(*Bàn này là để cắt, tỉa lông,..
cho thú cưng mình để là bàn làm đẹp cho ngắn nha.)
“Con chó này là cô nuôi sao? Tôi thấy cô thường xuyên ôm nó.” Du Dĩ Hằng đi theo cô vào phòng làm đẹp.
“Chuyện nói ra thì dài lắm, trước kia nó là chó của khách, người khách đó tôi quen lúc mới khai trương tiệm, sau đó chủ của nó phát hiện nó bị thoái hóa xương bánh chè, điều trị một thời gian thì tiền phẫu thuật khá nhiều, rồi còn tiền thuốc men lâu dài, số tiền đó đủ nuôi thêm 10 con chó nữa, vì vậy người khách đó gửi nuôi ở chỗ tôi.”
“Sau đó thì sao?” Du Dĩ Hằng đối với bệnh thoái hóa xương bánh chè của chó thì hoàn toàn không biết gì, nhưng anh biết nó rất nghiêm trọng.
“Không có sau đó, vị khách đó không còn liên lạc với tôi nữa, còn chặn cả số điện thoại và WeChat, tôi lấy số mới gọi cũng bị từ chối.”
“Vì sao?”
“Vì con chó này đối với họ không quan trọng bằng tiền, cho nên họ vì tiền mà vứt bỏ nó thôi.” Hứa Nặc vừa nói vừa đưa cho Du Dĩ Hằng một cây lược và lược kim*.
*Lược kim chải cho chó.
Hai tay Du Dĩ Hằng mỗi bên nhận một cái: “Rồi vị khách bán con chó lại cho cô luôn sao?”
“Người cũng không tìm được, lúc gửi nuôi cũng đã ký hợp đồng rồi, nếu qua nửa năm không gửi tiền nuôi và không liên lạc được với chủ của nó thì tiệm thú cưng có quyền xử lý chỗ ở cho chó.” Hứa Nặc chải trước cho anh xem thử, để anh biết chải lông cho chó quý như thế nào mới đúng.
“Con chó nhỏ này đáng thương thật.”
Hứa Nặc bật cười: “Tôi thấy anh nên thương bản thân mình đi, nhìn tay anh run kìa.
Việc đầu tiên anh nên làm là đặt lược lên lông nó và chải thật nhẹ, sau đó dùng lược kim chải từ đầu đến đuôi nó, lông Teddy vừa dài vừa xoăn, nếu không chải cẩn thận thì lông của nó sẽ rất dễ bị rối.”
Lần đầu tiên Du Dĩ Hằng bị người khác nói thẳng như vậy thì có hơi lúng túng, tuy trong lòng anh hơi không vui, nhưng vẫn làm theo lời cô.
Lông trên lưng chải rất dễ, nhưng đến lúc chải lông trên đầu thì Hoàn Tử lại không phối hợp, nó cựa quậy đầu nhiều lần cho đến khi anh cảm nhận được con chó này nó đang lườm anh.
(˘・_・˘)
“Nó biết cắn người không?”
“Không biết cắn người, nhưng tôi không lừa anh, chó có thân hình nhỏ thường sẽ rất dữ.” Lời vừa dứt, Hoàn Tử hình như bị lược kim đâm vào lông, đau đớn quay đầu “gâu”một tiếng.
Du Dĩ Hằng vội vàng lùi sau một bước để bảo đảm an toàn cho bản thân.
“Hoàn Tử đừng sủa, để chị xem nào, ôi, lông trên đầu bị rối rồi, nếu em không ngoan ngoãn ngồi yên thì chị sẽ đánh mông em đó.” Hứa Nặc cầm lược chải cho nó, cẩn thận gỡ rối lông trên đầu ra.
“Được rồi, tiếp tục đi.” Cô nói với Du Dĩ Hằng.
Du Dĩ Hằng vẫn còn chưa hoàn hồn: “Có kĩ thuật nào mà có thể chải lông cho chó làm nó không đau không?”
“Có đó, chỉ hai chữ “dịu dàng” và ba chữ “thật dịu dàng”.
Anh đừng nhìn nhân viên làm trong tiệm thú cưng mà coi thường họ, nghề này của chúng tôi nguy hiểm lắm đó, mỗi năm nhân viên bị chó cắn có thể xếp thành một hàng dài luôn đấy.”
Tuy nói vậy thì hơi quá, nhưng lời Hứa Nặc nói không sai, làm nghề này cũng rất nguy hiểm.
Dù sao chó cũng là động vật, không phải con nào cũng hiền.
“Con chó có thể cảm nhận được thái độ của anh đối với nó, dù dịu dàng, qua loa hay là chán ghét thì nó đều cảm nhận được.
Vì vậy anh phải đối xử với nó bằng cả trái tim của mình, đừng làm nhanh giống như cho có.”
“Vậy tôi sẽ thử cách mà cô nói.” Du Dĩ Hằng tưởng mình đã nắm được trọng điểm.
Giọng điệu nói chuyện với con chó cũng thay đổi: “Hoàn Tử ngoan, đừng nhúc nhích, để tao giúp mày chải lông nha.”
Hoàn Tử quay đầu lườm anh một cái, rồi quay đi.
Hứa Nặc nhìn tổng tài cao 1m8 đứng trước mặt mình, đang bắt chước giọng điệu của cô, khiến cô nhịn không được mà bật cười.
“Không được rồi.” Du Dĩ Hằng nhíu mày.
“Anh đừng cầm lược nữa, thử sờ nó đi.” Nhìn tinh thần có chút kháng cự của Du Dĩ Hằng, Hứa Nặc cầm tai của Hoàn Tử và nói: “Tôi giữ Hoàn Tử lại rồi, đảm bảo nó sẽ không cắn anh đâu, anh sờ thử đi.”
Du Dĩ Hằng nghe thấy lời bảo đảm của Hứa Nặc, ma xui quỷ khiến anh đưa tay trái ra, nhẹ nhàng sờ vào lông ở lưng của Hoàn Tử, mềm mại không bết, cảm xúc từ trước tới nay anh chưa từng trải nghiệm qua.
Rất thần kỳ.
Năm 8 tuổi anh có về quê chơi, bị một con chó lông vàng bổ nhào vào người, vết cắn của nó vẫn còn ở trên cơ thể anh, từ đó về sau anh không dám chạm vào chó nữa.
Có thể là do thân hình của Hoàn Tử nhỏ nhắn không có tính không kích, cũng có thể là do Hứa Nặc có mị lực.
Hơn 20 năm, cuối cùng Du Dĩ Hằng cũng có thể sờ được chó.
Hôm nay với anh mà nói là thời khắc quan trọng