Editor: Miya + Beta: Kình Lạc
Sáng hôm sau, Hứa Nặc thay quần áo chuẩn bị đến nhận lỗi về chuyện hôm qua.
Nhưng kết quả sau một đêm chung sống, hai người chủ không nỡ đổi chó.
Cả hai người đều chấp nhận duyên phận này.
Được khách hàng thấu hiểu là chuyện tốt, nhưng thức ăn mà Hứa Nặc đã hứa vẫn sẽ đưa cho họ.
Bôn ba cả một buổi sáng, vừa về đến tiệm còn chưa kịp uống nước, bên ngoài cửa đã truyền đến giọng nói quen thuộc.
“Ôi, người đẹp, giúp tôi dắt chó xuống nào.”
“Vợ ơi nhanh lên, thời gian không còn nhiều đâu.”
Đó là một cặp đôi trẻ ăn mặc rất thời trang, cũng là một trong những khách quen của tiệm thú cưng này.
Người đàn ông đang ngồi ghế lái đang thúc giục, người phụ nữ thì đang dắt hai con chó Wales Corgi từ sau xe.
Vừa mới đưa dây xích chó vào tay Hứa Nặc, người phụ nữ liền vội vã quay trở về chiếc xe hơi.
“Các bảo bối ngoan ngoãn nhá, vài hôm nữa bố mẹ sẽ đến đón các con.” Sau đó người phụ nữ ngẩng đầu nói với Hứa Nặc: “Người đẹp, vẫn quy tắc cũ nhé.
Chúng tôi phải đi đây, nếu không sẽ trễ chuyến bay mất.”
Cặp tình nhân này thuộc dạng người cuồng du lịch, kỷ lục bất bại của họ là mỗi tháng sẽ đi du lịch một lần.
Trước khi đi du lịch họ đều đem hai con chó Wales Corgi gửi đến tiệm thú cưng này.
Chó Corgi cái ba màu tên Như Ý, còn chó Corgi đực hai màu tên Cát Tường.
Hai con chó này thật sự rất đáng yêu, nhưng cũng rất quậy.
Hứa Nặc luôn gọi bọn nó là “Đôi vợ chồng ác ma”.
Như Ý rất thông minh, thậm chí còn biết tự mở khóa lồng, mỗi lần lén trốn ra thì không tính, nó còn biết giúp chồng nó mở khóa lồng, sau đó hai con chó này vui vẻ dắt nhau đi phá nhà.
Điên cuồng nhất là có một lần nọ, vì khoảng thời gian dài nên trình độ phá hoại càng trở nên đáng kinh ngạc.
Bọn nó mở khóa hết các lồng thú cưng của tiệm ở tầng dưới, sau đó chúng nó điên cuồng quậy như lũ quỷ, thức ăn cho chó trên giá đựng bị cắn rách, đổ đầy trên mặt đất.
Cũng may thuốc và đồ ăn vặt bày trên tầng cao nên mới thoát khỏi kiếp nạn này.
Trên đất đổ đầy thức ăn, ngay cả trên tường cũng đều dính toàn là phân chó, Hứa Nặc vừa nhớ lại ngày hôm đó liền nhức cả đầu.
Điểm mâu thuẫn chính là: Ở nhà hai chúng nó đều rất ngoan, chưa từng làm loạn bao giờ.
Chuyện xảy ra ở tiệm thú cưng hình như chỉ là cách mà chúng phát tiết về việc chủ không từ mà biệt, bỏ bọn chúng lại.
Mỗi lần ký nhận đều là một thử thách.
Lần này, Hứa Nặc nhắc Du Dĩ Hằng hai lần rằng cho chó ăn xong nhất định phải nhớ khóa lồng thật kỹ.
Như vậy vẫn chưa yên tâm, buổi tối cô mở camera điện thoại ra, quan sát xem bọn chúng có đào tẩu ra khỏi chuồng không.
May mắn thuận lợi qua được bốn ngày, đến ngày thứ năm thì bắt đầu xảy ra chuyện.
Như Ý vẫn trốn khỏi lồng, sau đó chạy lên tầng hai quậy phá.
Lần này, Hứa Nặc rất tức giận.
Đúng lúc nhân viên cũ Kiều Văn Duệ gửi voice WeChat cho cô, Hứa Nặc suýt chút nữa muốn chửi người, thế là cô vừa quét vừa kể những chuyện đang gặp gần đây.
“Đúng rồi, chưa khóa lồng, vì vậy bây giờ chị đang dọn bãi chiến trường mà chúng gây ra này.”
“Đúng vậy, em mau mau khỏe rồi quay về tìm nha.”
“Hai người mà so với nhau, thì anh ta không cùng một level với cậu…..”
Đợi Hứa Nặc đặt chổi xuống, quay đầu liền nhìn thấy Du Dĩ Hằng đang đứng ở cửa cầu thang: “À, Văn Duệ, bây giờ tôi có việc rồi, lần sau nói chuyện tiếp nhé.”
Còn gì xấu hổ hơn khi đang nói xấu người ta mà còn bị người ta nghe thấy chứ? Hứa Nặc tắt voice, trong lòng thầm hỏi: Không biết Du Dĩ Hằng đã nghe được bao nhiêu rồi.
“Tôi đã làm hỏng chuyện gì rồi sao?” Du Dĩ Hằng hỏi.
“Không, không có gì, chỉ là cái đó, anh quên khóa lồng của Như Ý, phải khóa hai lần..…” Hứa Nặc ngược lại đối với việc làm sai của anh, cô không có sức nói.
“Tôi khóa rồi, khóa hai lần.”
“Cô không tin sao?” Du Dĩ Hằng nhíu mày, nói: “Nếu không tin cô xem camera giám sát đi.”
Hứa Nặc vội vàng nói không cần đâu, chút chuyện nhỏ này không cần thiết phải phân rõ đúng sai.
Lúc này Chi Tiếu vừa làm đẹp cho chó xong, cô ấy lên lầu, hỏi: “Hai người ở tầng hai nói gì đó? A, WC!”
Chu Tiếu như nhớ ra điều gì đó, cô ấy chạy thật nhanh lên tầng hai: “Như Ý chưa chạy ra đúng không? May quá.”
Hứa Nặc chỉ vào chổi quét và chổi lau, Chu Tiếu lập tức nói: “Ôi trời, bà chủ, nãy em thấy móng của Như Ý dài quá rồi, cắt cho nó mấy cái móng xong thì khách đến, em liền nhốt nó vào lồng mà quên khóa cửa.”
“Là như vậy à….”
Bị đối phương nghe thấy mình nói xấu thì thôi đi, đằng này cô còn hiểu lầm anh.
Hứa Nặc rất muốn tìm một cái lỗ để chui xuống: “Xin lỗi nhé…tôi tưởng là anh….thật xin lỗi.”
“Không sao.” Sau khi dứt câu, Du Dĩ Hằng đi xuống tầng.
Đây đâu có giống dáng vẻ không sao, ôi, người có tiền còn sở hữu trái tim làm bằng thủy tinh, cần cẩn thận nâng niu che chở.
Cô thấy đây là lúc cần phải nói lời xin lỗi, Hứa Nặc cũng đi xuống tầng cùng Du Dĩ Hằng, cô nở nụ cười chuyên nghiệp dùng để tiếp khách hàng, hỏi thăm anh ngày mai có rảnh không.
“Ngày mai tiệm nghỉ, anh có thể đi ăn lẩu cùng chúng tôi không? Tôi mời.”
“Để xem đã, tôi còn có cuộc họp.” Du Dĩ Hằng nhìn nụ cười tươi rói của cô gái trước mặt, không trực tiếp từ chối.
Tuy anh không thích ăn lẩu, nhưng có lẽ anh có thể suy nghĩ lại.
Ngày thứ hai tiệm nghỉ.
Tổng tài không thích ăn lẩu, đúng giờ xuất hiện trước cửa quán lẩu.
Hứa Nặc và Chu Tiếu bình thường không ăn diện, đều mặc đồng phục và thường xuyên đeo khẩu trang.
Hôm nay Hứa Nặc thoa son, mặc váy xuất hiện trước mặt Du Dĩ Hằng, ánh mắt Du Dĩ Hằng nhìn cô một lúc lâu….
Đợi món đã lên đủ, Chu Tiếu than vãn: “Kiều Văn Duệ, chắc tên đó cho chúng ta leo cây rồi.
Tối hôm qua còn nói sẽ cùng đi ăn lẩu, hôm nay lại không biết chạy đi đâu mất rồi.”
“Em