Ngày lập hạ ánh nắng vô cùng tốt, khí hậu nhu hòa, hoa cỏ cây cối sớm đã khôi phục sức sống, toàn bộ Lệ thành bị bao phủ bởi cảm giác này.
Hôm trước, Tạ Linh cùng Trần Tông Cửu rốt cục cũng trở về nhà, cầm mấy bộ quần áo lại vội vàng rời đi. Trước khi đi không quên cùng anh chào hỏi, để lại mấy phiếu của Trương Hải Dương quán, dặn dò anh có rảnh cùng bạn học cùng đi xem.
Bọn họ quên anh hiện tại đã là học sinh cao tam (lớp 12), mỗi ngày giành giật từng giây chuẩn bị chiến đấu cho kì thi đại học, không phải cậu bé có mấy cái vé vào cửa liền sẽ vui vẻ trước kia.
Trần Nghiễn Hiển vốn định vứt, tay định ném vào thùng rác phía trước, đột nhiên nhớ tới có lần Chu Lý cảm khái một câu muốn đi xem cá heo. Động tác của anh ngừng một chút, cuối cùng đem tay thu hồi lại.
Buổi sáng tới trường học, Trần Nghiễn Hiển để cặp xuống bàn, Chu Lý theo thói quen quay đầu cùng anh chào hỏi, thuận tiện lấy đi cục tẩy trong hộp bút của anh.
Anh lên tiếng, "Chu Lý, người trong nhà đưa tớ mấy vé vào cửa của Trương Hải Dương quán, cậu ngày mai muốn đi xem không?"
"Thật sao? Đi đi đi!" Cô lập tức trợn tròn hai mắt, vội vàng gật đầu, vui sướng lộ rõ trên mặt.
"Ừ, là ở hồ công viên bên kia."
"Là hải dương quán hồi đầu tuần mới khai trương kia sao?" Tưởng Bố Cốc nghe thấy, không kịp chờ đợi chen vào nói.
Lệ thành diện tích nhỏ, công trình cũng không đầy đủ, cho tới nay trong thành phố chỉ có cái vườn bách thú, bên cạnh thuận tiện thả hai cái vạc, nuôi mấy con hải ngư.
Này là nhà đầu tư mới mở hải dương quán, từ mấy tháng trước đã bắt đầu tuyên truyền, Tưởng Bố Cốc đã sớm trồng cỏ chờ lấy cơ hội muốn đi nhìn.
"Hình như vậy." Trần Nghiễn Hiển không có nhìn kỹ vé vào cửa, nhưng mơ hồ có chút ấn tượng.
Tưởng Bố Cốc lập tức hưng phấn, hai tay nắm thành quyền kìm nén không được, lại thoáng nhìn Trần Nghiễn Hiển thần sắc lập tức thanh tỉnh, lập tức thu hồi biểu cảm.
Cô ho nhẹ một tiếng, bộ dạng như thường nói: "Lý Lý, hải dương quán này cũng không tệ lắm, cậu ngày mai đi xem nhớ kỹ, nghe nói chim cánh cụt ở nơi đó nhiệt độ rất thấp."
"Còn có chim cánh cụt. . ." Chu Lý có chút cảm khái, một giây sau, cực kỳ tự nhiên mời.
"Bố Cốc, cậu có muốn đi cùng hay không!"
". . ." Tưởng Bố Cốc hoảng sợ, liên tục khoát tay, "Không được không được, tớ ngày mai có việc, có việc."
"Chuyện gì?" Chu Lý cảm thấy có chút hoang mang, "Cậu không phải mỗi cuối tuần ở nhà chơi game, tớ mỗi lần bảo cậu làm bài tập cậu cũng là trong trận chơi? ? ?"
Tưởng Bố Cốc cảm giác đầu gối mình bị xuyên trúng một tên. Đang nhanh chóng linh động đầu óc tìm kiếm ra một cái cớ mới đã thấy Trần Nghiễn Hiển ở phía sau nhàn nhạt lên tiếng.
"Nếu không có việc thì mọi người cùng đi đi, coi như thư giãn một tí."
Tới gần thi khi đại học, chủ nhiệm các khoa ngày càng khẩn trương, hận không đem bọn anh nhốt tại phòng học làm bài hết hai mươi bốn giờ, nhiệm vụ học tập giống bông tuyết từng tầng từng tầng chồng chất, không biết có bao nhiêu người đã lâu không được đi ra ngoài tham gia các hoạt động giải trí.
Những người giống Tưởng Bố Cốc còn có thể tranh thủ thời gian chơi game có thể nói là tâm lý mười phần vững chãi.
Trần Nghiễn Hiển vừa nói xong, Tưởng Bố Cốc còn chưa kịp cao hứng, Vệ Tu Kiệt đã nhanh chóng chạy tới bên cạnh, cười híp mắt, "Đã đến nước này, chê tớ ít thôi."
"Tớ tớ tớ, tớ cũng đi!"
Vào lúc còn hai phút nữa vào tiết tự học, bạn học ở xung quanh đã đến gần đông đủ, nghe bên này thảo luận náo nhiệt cũng kìm nén không được, nhao nhao báo danh.
Thế là, từ kế hoạch hai người đi hải dương quán trở thành một đoàn người. Chu Lý đắm chìm trong sự vui vẻ sắp được đi chơi, không thèm để ý xung quanh, Tưởng Bố Cốc vụng trộm nhìn vẻ mặt ủ dột của Trần Nghiễn Hiển, cẩn thận từng li từng tí xoay đầu, rụt lại bả vai sợ hãi.
Thời gian hẹn là chín giờ sáng, vừa lúc hải dương quán mở cửa, Chu Lý và Trần Nghiễn Hiển nhà chỉ cách một trạm nên quyết định ngồi xe chung.
Buổi sáng hôm sau, Chu Lý đeo túi xách đi ra ngoài đến trạm xe gần nhà Trần Nghiễn Hiển.
Anh đã sớm đến, rất nhanh xe buýt đã đến trạm, hai người lên xe ở cửa sau tìm chỗ ngồi.
Chu Lý buông cặp sách xuống, kéo khóa lộ ra hộp giữ nhiệt nhỏ. "Mẹ tớ tối hôm qua làm bánh bao, ăn rất ngon nên cố ý để cho cậu hai cái."
Hai cái bánh bao nằm trong hộp giữ nhiệt màu hồng, bên cạnh còn có khoai lang với ngô, Chu Lý lại móc móc cặp ra một bình sữa đậu nành.
Bình trong suốt nhìn có chút kỳ quái, màu hồng lẫn màu đen không rõ theo động tác của cô nhảy tới nhảy lui.
"Keng keng keng ——" chính cô tự mình phối nhạc.
"Đây là phát minh mới của tớ, đậu đỏ đậu đen kết hợp sữa đậu nành! Được nhà họ Chu nhất trí khen ngợi, cậu mau nếm thử."
Chu Lý chờ không kịp muốn mang sữa đậu nành đưa cho anh, còn hết sức ân cần quan tâm vặn sẵn nắp.
Thấy cô tràn ngập mong đợi, chẳng biết tại sao Trần Nghiễn Hiển có chút sợ.
"Cậu đi qua đây chắc cũng khát, hay là cậu uống trước đi."
Trần Nghiễn Hiển bình tĩnh vô cùng đẩy tay cô, Chu Lý cười cười nhận lấy ý tốt của anh, sau đó từ trong cặp lấy ra một chai sữa đậu nành y chang.
"Cậu yên tâm, tớ cũng mang cho mình mà!"
"Tốt." Trần Nghiễn Hiển thấy chết không sờn, nhận bình sữa từ tay cô, nhắm mắt lại nhấp một miếng.
Hương vị. . . Một lời khó nói hết.
Nói không rõ là dễ uống hay khó nuốt, miệng đầy vị đậu, Trần Nghiễn Hiển nhanh chóng vặn nắp chai, chân thành khen. "Không sai."
Tiếp đó nhanh chóng nói sang chuyện khác, "Tớ muốn nếm thử bánh bao của dì."
Tay nghề của mẹ Chu Trần Nghiễn Hiển đã sớm quen thuộc, rất nhanh liền ăn hết bữa sáng trong hộp.
Ánh nắng bắt đầu rải đầy thành phố, xe buýt chầm chậm phanh lại, chậm rãi đến trạm.
Bạn học trong lớp đã tới được bảy tám người, Chu Lý cùng Trần Nghiễn Hiển đến vừa đúng giờ, đứng một chút cuối cùng cũng đông đủ, cả đám cùng nhau đi về phía hải dương quán.
Từ bên tay phải vừa vào đã gặp đường hầm nổi danh, một đầu chỗ người cung cấp thẻ thông hành có hành lang hình vòm, bên trong là pha lê trong suốt ngăn cách, chung quanh bị nước biển bao vây lấy, đủ loại sinh vật biển ở bên trong.
Một đám thiếu niên choai choai đứng ngửa đầu, sợ hãi thán phục. Chu Lý tràn đầy phấn khởi, ghé vào vách pha lê mở to mắt, nhìn chằm chằm đàn cá bơi qua bơi lại, ngón tay cách pha lê điểm vào đám cá con không sợ người lạ.
Bỗng nhiên trên đầu xuất hiện một khoảng bóng râm, một con cá đuối lớn lắc lắc người chậm rãi bơi tới, thân người dẹp dẹp, đuôi lại dài, nhìn xuống bên dưới còn lộ ra bộ dạng tươi cười.