Ở phía bên kia, Trương Mạn, Hà Thảo Na và hai trợ lý của cô đang trốn trong một ngôi nhà gỗ nhỏ đơn sơ ở trường đua ngựa.
Biểu tình của Hà Thảo Na còn mang theo vài phần khủng hoảng.
Cô cẩn thận thò đầu ra ngoài cửa sổ quan sát, cố gắng cười một chút: "May mà trốn đi kịp, vạn nhất bị nhìn thấy liền hỏng bét rồi."
Trương Mạn nhíu mày, bất động thanh sắc nói: "Vừa rồi cô đang trốn cái gì? Bất quá chỉ là một con chim bay qua mà thôi, không cần phản ứng lớn như vậy chứ?"
Hắn có một đôi mắt màu vàng, bộ dáng cao lãnh tinh anh, lúc nhướng mày nhìn người có vài phần hương vị từ trên cao nhìn xuống.
Khi hắn dùng loại giọng điệu này nói chuyện, giống như đang nói: chỉ là một con chim mà cũng khiến ngươi ầm ĩ như vậy? Lộ ra một cỗ khí tức khinh miệt.
Trong thế giới trò chơi này, hắn cho mình là một con thú hiền lành tự cao tự đại như vậy.
Tuy rằng sẽ dễ thu hút hận thù, khiến người ta vô thức khinh thường nhưng cũng sẽ khiến người ta không phải đề phòng.
Thiết lập nhân vật của hắn khá thành công.
Giống như bây giờ, ánh mắt của hai người đàn ông phía sau Hà Thảo Na đã lộ ra hàm ý tôi sợ các người không phải là người thiểu năng.
Hà Hồ tuy rằng che giấu rất tốt, nhưng trong mắt cũng có chút khinh thường, cô nhẹ giọng thì thào: "Anh Dương.
Anh đừng nói như vậy, tôi chỉ là một người phụ nữ nhát gan, đương nhiên sẽ không bình tĩnh được như anh."
Hà Thảo Na đã gặp nhiều loại nam nhân tự cho mình là rất cao này.
Phương pháp đối phó với bọn họ chính là phải nâng đỡ, phải khen ngợi bọn họ nhiều hơn, biểu hiện vô cùng sùng bái.
Sau đó mới có thể khiến cho bọn họ đi theo bước chân của ngươi.
"Thực ra thì anh Dương, chẳng lẽ anh không muốn biết vì sao tôi lại sợ hãi như vậy?" Cô vén tóc lên và nở nụ cười.
"Nếu cô muốn nói thì cứ nói, tôi đang nghe" Trương Mạn khoang tay trước ngực nói với giọng điệu nhã nhặn.
"Tôi sợ quạ, bởi vì trong truyền thuyết đó, con quạ là người dẫn đường cho quái vật.
Nếu bị quạ đen phát hiện, quái vật cũng biết được vị trí của chúng ta, hắn sẽ nhanh chóng đuổi theo gi.ết c.hết chúng ta."
"Quái vật? Ý cô là người lửa" trong phòng yến hội ban nãy?".
Trương Mạn tuy rằng ngoài miệng nói thế, nhưng trong lòng cũng không nghĩ như vậy.
Nguyên nhân không phải là hắn, người lửa trong phòng yến hội tuy rằng thoạt nhìn dọa người, nhưng bản thân cũng không lợi hại chút nào..
Nếu nói nó là một BOSS đứng sau thế giới cấp bậc nguy hiểm xếp hạng trung bình, Trương Mạn không tin.
"Đương nhiên là không." Hà Thảo Na phản bác, "Quái vật thật sự so với hắn lợi hại hơn nhiều.
Nếu bị hắn theo dõi, chúng ta ngay cả cơ hội chạy trốn cũng không có."
"Hà tiểu thư hình như biết rất nhiều tin tức không ai biết nha, chẳng lẽ trước đó cô từng tới trang viên sao?" Trương Mạn hỏi thẳng vào vấn đề.
"Đương nhiên là không!" Hà Thảo Na trong nháy mắt thay đổi sắc mặt, đây là lần đầu tiên từ khi gặp mặt đến giờ cô không khống chế được cảm xúc.
Nhưng không hổ danh là minh tinh, cô lập tức điều chỉnh lại cảm xúc, cười tủm tỉm nói: "Ý tôi là đương nhiên không có.
Những tin tức này là những gì một người bạn của tôi nói với tôi.
Những năm trước khi trang viên vẫn chưa xảy ra chuyện, mẹ cô ấy đã làm việc trong trang viên."
Sợ là lại tới câu chuyện Bạn tôi kể với tôi nữa rồi?
Nhìn vào câu chuyện của cô, ai cũng có thể nhận ra rằng có điều gì đó không ổn.
Trương Mẫn vẫn lặng lẽ đóng một cái mác Đã từng tới trang viên cho cô.
"Như vậy theo lời cô nói, nếu trang viên nguy hiểm như vậy thì vì sao cô còn muốn tới tham gia tiệc sinh nhật? Rõ ràng là cô có thể không đến." Hắn đặt câu hỏi một lần nữa.
"Nào có đơn giản như vậy." Hà Thảo Na cười khổ một tiếng, "Nếu như có thể, tôi cũng không muốn đến.
Nhưng, nếu đã nhận được thiệp mời, vậy thì không thể không đến."
Nghe được những lời này, Trương Mạn bất động thanh sắc nhìn thoáng qua thiệp mời màu vàng được đánh dấu Không thể làm mất.
Từ lúc lấy được nó, hắn còn chưa nghiêm túc xem qua.
Vật phẩm đặc biệt: Lời mời đến Trang viên của Oriel (chưa được xóa)
〈Ngài_____ thân ái! Ngài được mời đến bữa tiệc kỷ niệm sinh nhật lần thứ hai mươi lăm của chủ nhân của Trang viên Oriel được tổ chức vào ngày 15 tháng 7.
Từ các nhân viên của Oriel, ngày 30 tháng 6〉
Lưu ý: Chúng tôi có một bất ngờ cho bạn trong khu vườn, vì vậy hãy nhớ ghé qua.
Dưới ánh mắt chăm chú của hắn, khoảng trống trên thiệp mời đã được điền hai chữ "Dương Kế".
Thiệp mời công nhận cái tên giả này, trong thế giới trò chơi hắn sẽ luôn ở thân phận này.
Trương Mạn cẩn thận đọc thiệp mời một lần, mỗi một chi tiết đều không buông tha.
Nhìn thấy câu cuối cùng, hắn đem ánh mắt đặt ở phía dưới ghi chú...! " Trong khu vườn có bất ngờ?"
Trương Mạn yên lặng ở trong đầu đem địa điểm hoa viên đánh một cái dấu thật lớn.
Gợi ý trong trò chơi phần lớn sẽ không phải là vô duyên vô cớ, có đôi khi chú ý nhiều chi tiết hơn một chút mới có thể tránh được một kiếp.
Thiệp mời của phe địch nói đã chuẩn bị bất ngờ trong vườn? Ý nghĩa thực sự là chúng tôi sẽ giết anh trong vườn đó?
"Hẳn là anh cũng nhận được thiệp mời đó chứ? Đó có phải là lời mời đến bữa tiệc sinh nhật đó không?".
Giọng nói của Hà Thảo Na gọi hắn trở về hiện thực, Trương Mạn yên lặng gật đầu.
"Kể từ khi nhận được lời mời này, tôi không bao giờ có một giấc ngủ ngon".
Hà Thảo Na tiếp tục: "Tôi đã định chạy trốn và giả vờ như không nhận được nó.
Nhưng dù tôi có trốn xa tới đâu, tôi sẽ luôn luôn nhìn thấy nó xuất hiện trên bàn cạnh giường ngủ khi tôi thức dậy.
Hơn nữa theo như ngày dự tiệc càng đến gần, tên của tôi cũng dần dần từ màu mực biến thành màu đỏ như máu —— tôi biết nó là đang cảnh cáo tôi, cho nên không thể không tới.
"
"Thì ra là như thế, tôi có thể xem thư mời của Hà tiểu