Thời gian quay trở lại khoảnh khắc Khám Thâm nói chuyện với Trương Mạn.
"Ngươi rốt cuộc là ai?" Trương Mạn đứng bên cửa sổ, nhìn chằm chằm người đàn ông trước mắt.
Rõ ràng dung mạo vẫn giống như trước, nhưng Trương Mạn lại cảm giác khí chất cả người hắn đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất, lộ ra một loại năng lực làm cho hắn ta kinh hãi.
Chỉ có điều tiến vào không gian gương một lần mà người này liền biến thành như vậy.
Đây có còn thực sự là BOSS mà hắn ta từng gặp trước đó không? Không phải là bị tráo với người nào đó mạnh hơn rồi chứ?
Trong lòng Trương Mạn tràn ngập hoài nghi.
Đáy mắt Khám Thâm xẹt qua một tia kinh ngạc nhưng cũng rất nhanh bình tĩnh lại, hắn hỏi ngược: "Ngươi nói xem?"
"Ta là Khám Thâm, chủ nhân của trang viên này, không phải rất rõ ràng sao?" Khuôn mặt của hắn rất bình tĩnh, không để lộ bất cứ sự khó chịu nào khi bị chất vấn.
"Nhưng, có lẽ ngươi muốn biết cái tên khác của ta?"
Một giây sau, từ trong miệng hắn nói ra cái tên khiến cho Trương Mạn giống như đang nghe sấm sét nổ đùng đùng bên tai
— "Bọn họ đều gọi ta là K."
"......"
Trương Mạn nghĩ thầm, nếu bây giờ trước mặt hắn có một cái gương thì chắc chắn hắn sẽ không thể tin nổi cái người với biểu cảm trong gương là mình.
Nhưng không còn cách nào khác, trong vòng mười giây hắn ta không thể nào kiểm soát được biểu cảm trên khuôn mặt của mình.
Thậm chí còn không thể ngậm miệng lại được.
"......!K? Đó có phải là K mà tôi nghĩ không?" Trương Mạn run rẩy hỏi, trái tim trong lồng ng.ực đập thật mạnh.
Câu hỏi này đối với Khám Thâm mà là nói rất thường thấy bởi cũng có nhiều người khi biết được thân phận của hắn, sẽ luôn phản ứng và đưa ra những câu hỏi tương tự vậy.
Khám Thâm nhíu mày: "Ngươi còn biết ai khác gọi là K à?"
Trương Mạn đờ đẫn lắc đầu, tinh thần bị phục kích quá lớn làm cho phản ứng cả người của hắn đều chậm đi không ít.
Tất nhiên "K" mà hắn biết chỉ có một người, nhưng...!Người đàn ông này là "K"? Không phải "K" là một người chơi và là người cuối cùng thăng cấp lên giám sát giả sao!? Tại sao bây giờ lại xuất hiện ở đây và trở thành BOSS trong màn?
Một loạt các câu hỏi nhảy ra suýt nữa làm cho bộ não của hắn đình chỉ hoạt động.
Cũng không trách được hắn phản ứng lớn như vậy, ý nghĩa của cái tên "K" thật sự rất phi thường.
"K" là một huyền thoại.
Từ khi trở thành người chơi đến nay chưa bao giờ thất bại, thành công thông quan vô số thế giới có độ nguy hiểm cao và nhanh chóng tích lũy được mấy trăm vạn điểm, đánh bại rất nhiều người chơi thâm niên hơn hắn, trở thành giám sát giả xếp hạng nhất...
Nói không ngoa thì hầu như tất cả những người chơi sau "K" đều xem hắn như một hình mẫu lý tưởng.
Còn có người cuồng nhiệt hơn muốn coi hắn như một vị thần mà sùng bái.
Trương Mạn tuy rằng không đến mức thuộc vế sau, nhưng hắn đối với "K" cũng có vài phần hâm mộ khao khát.
Dù sao thì sự khác biệt giữa người chơi và giám sát giả giống như trời với đất.
Người chơi chỉ cần thông quan trò chơi để kiếm điểm và thỏa mãn nguyện vọng của mình.
Còn giám sát giả là một sự tồn tại có khả năng tạo ra quy tắc và kiểm soát tính cân bằng của thế giới trò chơi.
Chênh lệch quá lớn thì căn bản không thể sinh ra lòng ghen tị, chỉ có thể oa ước ngước nhìn.
Vậy mà bây giờ lại nói, "K" đang đứng trước mặt hắn ta!?
Tuy rằng trong lòng vẫn gào thét: "Điều này là không có khả năng! Không đúng sự thật!", nhưng trực giác nói với hắn ta rằng người đàn ông này không nói dối.
"Vậy...!Sao ngài lại xuất hiện ở đây?" Trương Mạn do dự nhiều lần, vẫn hỏi ra vấn đề này.
Kỳ thật điều hắn muốn hỏi còn rất nhiều nhưng cuối cùng chỉ là lựa chọn thứ hắn muốn biết nhất.
Dựa theo ấn tượng của hắn đối với giám sát giả, bọn họ không phải đều là quanh năm tự kỷ trong không gian cao cấp ỷ...!À không, là theo dõi các thế giới, sẽ không dễ dàng xuất hiện mà?
Khám Thâm không trả lời, trong ánh mắt hắn nhanh chóng hiện lên một mảnh tối tăm: "Đây không phải là điều ngươi nên biết."
Thái độ bình thản lúc trước đã rút đi, giờ khắc này lại để lộ ra sự lạnh lùng thuộc về giám sát giả.
Trương Mạn nhịn không được lui về phía sau một bước, hắn đẩy kính trên sống mũi, cố gắng làm cho mình bình tĩnh lại: "Được rồi, tôi sẽ không hỏi nữa."
Đã biết được nguyên nhân Khám Thâm xảy ra biến hóa nhưng Trương Mạn lại cảm thấy tâm tình của mình thêm nặng nề.
Hắn lê bước chậm rãi trở về, chờ hắn vừa mới tới gần liền nghe được một câu ——
—— "Vậy là, tôi thích Khám Thâm?"
Vừa mới biết được một bí mật động trời khiến nội tâm của hắn còn chưa thể bình tĩnh, mà lại nghe được người mới này phát biểu một câu bùng nổ như thế.
Khóe miệng Trương Mạn nhịn không được co giật, hắn rất muốn hét lên: Trường An à, cậu có biết người mà cậu đang tỏ tình rốt cuộc là ai không hả?
Sao cậu có thể nói vậy chứ? Hắn thấy tình cảm giữa hai người này thật sự là một con đường đầy quanh co.
Trước kia không biết Khám Thâm là "K", hắn cũng không quan tâm lắm tới việc Trường An và Khám Thâm đến với nhau.
Dù sao một người chơi và một BOSS không chỉ ở lập trường đối lập, hơn nữa người chơi chung quy cũng phải rời khỏi trò chơi, đến lúc đó nên làm cái gì bây giờ?
Bất quá lúc ấy hắn còn rất may mắn, tuy rằng Khám Thâm nhìn qua liền biết đã phải lòng nhưng Trường An ngược lại vẫn chưa thông suốt gì cả.
Nếu hai người họ không thực sự ở bên nhau thì ít nhất mọi chuyện cũng sẽ không quá tệ.
Bây giờ lại nghe thấy lời tỏ tình của người mới này, hắn bắt đầu lo lắng.
Còn có nguyên nhân nào khác, sự khác biệt thân phận giữa hai người thật sự quá lớn.
Nếu Khám Thâm chỉ là một người chơi bình thường, Trương Mạn tuyệt đối sẽ không nói thêm gì.
Dù sao trong trò chơi người chơi cùng người chơi đến được với nhau cũng không ít, thậm chí còn sinh ra rất nhiều người chơi thế hệ thứ hai, hưởng thụ tài nguyên do cha mẹ tích lũy được sau đó chơi trò chơi dễ như chơi ở nhà.
Nhưng vấn đề là Khám Thâm hắn cũng không phải là người chơi bình