Tuyết Lê ngạc nhiên nhìn, hắn lại đúng lúc bổ sung thêm cho câu nói trước: "Tôi quen thuộc với núi rừng hơn nên có thể dẫn đường cho các người."
Hạ Nặc lại có hơi lo lắng: "Nhưng cơ thể anh...không phải Drow đã nói rằng bệnh của anh chỉ nên được tịnh dưỡng trong phòng sao?"
Người đàn ông mỉm cười trấn an cậu: "Cậu quên là mình đã giúp tôi điều trị à? Bây giờ tôi khá hơn rồi."
Hạ Nặc bán tín bán nghi gật đầu, Tuyết Lê sau khi nhìn hắn một lúc cũng nói: "Bây giờ đã quá muộn, đợi đến ngày mai rồi đưa ra quyết định đi.
Tôi quay lại phòng nghỉ ngơi đây."
Giờ đã hơn bốn giờ, các ngôi sao đã ẩn đi trên bầu trời đêm, vài tia sáng trắng đang dần dần ló lên sau những ngọn núi.
Tuyết Lê ngáp một cái, che miệng mơ hồ nói: "Phụ nữ không thể thức khuya, bệnh nhân tốt nhất cũng không nên."
Những lời này của cô dường như có ẩn ý gì đó, Hạ Nặc sửng sốt một chút nhưng còn chưa kịp phản ứng thì Tuyết Lê đã dứt khoát dẫn Carl rời đi.
Phòng của họ đi ngược lại với phòng của Hạ Nặc, đường đi cũng khác nhau.
Hai người đi trên hành lang yên tĩnh, chỉ có thể nghe thấy tiếng bước chân "cộp cộp".
"Cái người tên Camlanel kia, cần phải chú ý nhiều hơn."
Khi hai người ở một mình, Carl không còn giữ nụ cười ôn hòa trên mặt, hơi thở tươi sáng như ánh mặt trời cũng biến mất không dấu vết.
Cả người lại toát lên vài phần u buồn.
Tuyết Lê mặt không chút thay đổi, tuy không còn là một bộ dáng cao ngạo lãnh đạm như khi ở trước mặt mọi người nhưng giọng điệu vẫn cứng rắn như cũ: "Tôi biết rồi."
Nếu Hạ Nặc nhìn thấy cảnh tượng hiện tại, cậu khẳng định sẽ nhận thấy giữa Carl và Tuyết Lê không phải là quan hệ cấp trên cấp dưới.
Không, nói như vậy cũng đúng, nhưng Carl là cấp trên của Tuyết Lê.
Carl nhìn thấy bộ dáng này của cô liền nở nụ cười: "Đúng rồi, cô cũng phải chú ý giữ khoảng cách với Trường An một chút."
Anh ta ghé sát vào bên tai Tuyết Lê, giọng điệu âm trầm: "Lúc trước cũng không thấy cô quan tâm người mới như vậy, Trường An kia có gì đặc biệt à?"
"Tôi chỉ là không muốn để cậu ta kéo chân chúng ta mà thôi." Biểu hiện của Tuyết Lê vẫn không có chút thay đổi nào.
Carl cười vài tiếng, như thể là tin vào lý do cô đưa ra: "Tôi không quan tâm nhiều như vậy, cô chỉ cần không quên nhiệm vụ của mình là được.
Về phần Trường An, cậu ta tốt nhất không được làm loạn kế hoạch của chúng ta, nếu không..."
Những lời còn lại dần dần trở nên mơ hồ ở cuối hành lang.
......
"......Tuyết Lê nói rất hợp lý." Sau khi cô rời đi, Hạ Nặc suy nghĩ một chút liền vội vàng thúc giục: "Chúng ta cũng nên nhanh chóng trở về nghỉ ngơi thôi."
Nhưng mà cậu đã sớm quên hết mình đã từ đâu đi tới đây, nói xong cũng chỉ có thể chờ đợi nhìn người đàn ông trước mắt, sốt sắng: "Hay là anh dẫn đường cho tôi được không? Tôi quên mất phòng mình ở đâu rồi..."
Camlanel hơi nhếch khóe môi: "Được."
Hắn lại nắm tay cậu, Hạ Nặc có chút không được tự nhiên nhưng nhìn bộ dáng thản nhiên của người đàn ông lại cảm thấy hình như không có gì phải ngượng ngùng.
Dù sao cũng là đàn ông với nhau, hơn nữa...những người mù đường như cậu không có quyền lên tiếng!
Hạ Nặc nhịn không được thở dài trong lòng, lớn như vậy mà đây là lần đầu tiên cậu mới phát hiện ra mình lại thuộc kiểu người mù đường.
Dù sao thì lúc trước cậu chưa từng một mình ra đường, số lần rời khỏi phòng bệnh cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Cho nên tới bây giờ cậu không phát hiện chuyện này cũng không có gì lạ.
Người đàn ông dẫn cậu đi qua từng dãy hành lang, qua các dãy phòng.
Hạ Nặc vốn còn muốn nhớ đường đi một chút, nhưng không bao lâu liền bỏ cuộc.
Cậu nhớ rõ ràng lúc tới đây cũng có đi nhiều như vậy đâu!?
Đến lúc trở về lại vừa rẽ trái, rẽ phải rồi đi thẳng, sao đường đi lại trở nên phức tạp như này?
Ba lần bảy lượt, Hạ Nặc liền cảm thấy đầu óc mình có chút không đủ dùng.
Hơn nữa, ngôi nhà lớn như vậy à? Từ bên ngoài nhìn qua nó cũng không đến nỗi nhiều phòng và nhiều dãy hành lang như vậy mà?
Cậu có chút nghi hoặc, vừa định lên tiếng hỏi, liền nghe được người đàn ông nói: "Đến rồi."
Thật hả? Đến rồi hả?
Hạ Nặc ngẩng đầu nhìn thoáng qua, rốt cục cũng nhìn ra chút quen thuộc từ cánh cửa phòng mình.
Người đàn ông buông tay cậu ra và treo đèn dầu lên tường.
Hạ Nặc đặt tay lên tay nắm cửa nhưng lại nhịn không được quay đầu nhìn, vừa vặn đối diện với tầm mắt của người đàn ông.
Chỉ thấy hắn nở một nụ cười rạng rỡ: "Chúc cậu ngủ ngon và có những giấc mơ đẹp."
Nếu mơ, hãy mơ thấy tôi.
Hạ Nặc choáng váng trả lời: "Anh cũng vậy."
Cậu không biết rằng cho đến khi cậu đã bước vào phòng, người đàn ông vẫn nhìn cậu thật sâu, tầm mắt hắn trở nên nóng bỏng cực kỳ như có thứ gì đó đang thiêu đốt.
Sáng hôm sau, cửa phòng của cậu bị gõ vang.
Đó là một cô gái trưởng thôn đã sắp xếp tới để phụ trách chăm sóc đám dũng sĩ này.
Đợi đến khi Hạ Nặc mơ màng mở cửa, cô hướng về phía thiếu niên cười ngọt ngào: "Bữa sáng đã chuẩn bị xong rồi."
Từ tối hôm qua sau khi Hạ Nặc trở về phòng liền mất ngủ, chỉ cần vừa nhắm mắt lại là trong đầu bất giác hiện lên nụ cười của người đàn ông, sau đó hai má cậu bắt đầu nóng lên.
Lăn qua lăn lại một lúc lâu, đến khi sắc trời tờ mờ sáng mới cảm thấy có chút mệt mỏi, còn chưa ngủ được bao lâu đã bị tiếng gõ cửa đánh thức.
Hạ Nặc mơ mơ màng màng gật đầu: "Chờ tôi rửa mặt một chút."
Cậu hiện tại vẫn đang mặc một bộ đồ ngủ không biết là ai đã chuẩn bị để ở trong tủ quần áo.
Bộ đồ ngủ vừa dài vừa rộng rãi, rũ xuống tận chân, đem toàn bộ thân thể của cậu bọc ở bên trong.
Cứ như vậy khiến cả người cậu trông rất nhỏ nhắn, thêm một bộ dáng tóc xù dụi dụi mắt càng thập phần đáng yêu.
Cô gái rõ ràng đã bị cậu ảnh hưởng, giọng điệu cũng trở nên dịu dàng hơn.
Giống như đang đối mặt với một con vật nhỏ khiến người ta thương tiếc, như chỉ cần nói chuyện lớn tiếng một chút sẽ dọa cậu chạy mất vậy.
"Không sao, cậu chậm rãi, không cần gấp gáp."
Khi nói những lời này, cô nghiễm nhiên đã quên mất tất cả mọi người ngoại trừ cậu ra đều đã ở trong phòng ăn chờ từ nãy.
Hạ Nặc gật gật đầu, sau khi rửa mặt cả người cũng tỉnh táo hơn nhiều.
Trong vòi nước chảy ra dòng nước trong trẻo, còn tản mát một mùi hương thanh ngọt, lúc xoa trên mặt cả người đều sảng khoái vài phần.
Có mấy giọt nước văng vào miệng, cẩn thận nếm thử quả nhiên là có hơi ngọt.
Đây là nước suối sao?
Hạ Nặc có chút nghi hoặc, đãi ngộ của Nasuru đối với dũng sĩ tốt như vậy ư?
Cậu đi ra cửa, con quạ đang đứng trên đầu tủ cũng vỗ cánh bay xuống, an ổn đậu trên bả vai cậu.
"Đã xong chưa? Xong thì đi thôi."
Lúc này Hạ Nặc đã thay áo choàng mục sư trắng tinh, cảm giác nhỏ nhắn kia liền biến mất hơn phân nửa mà thay vào đó là một loại khí chất thánh khiết.
Cô gái có chút thất vọng nho nhỏ, nhưng rất nhanh sau đó lại cảm thấy như vậy cũng đẹp mắt lắm, cô nở nụ cười dẫn thiếu niên đến phòng ăn.
Hạ Nặc vừa bước một bước, đột nhiên nhớ tới cái gì đó, chỉ vào cánh cửa đóng chặt bên cạnh cậu hỏi: "Camlanel cũng đến phòng ăn rồi sao?"
Nếu hắn thức dậy sớm hơn thì cũng sẽ đến gọi cậu cùng đi nhỉ?
"......"
Thấy cô gái không trả lời, Hạ Nặc nghi hoặc quay đầu lại, nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc chợt lóe qua trên mặt cô.
"Làm sao vậy?"
"......!Không có gì đâu."
Cô gái gian nan phun ra những lời này, sau đó liền nhìn thấy thiếu niên không chút do dự gõ cửa phòng.
Động tác của thiếu niên quá nhanh, cô thậm chí còn chưa kịp ngăn cản.
Chỉ có thể trơ mắt nhìn cửa phòng "lạch cạch" một tiếng mở ra.
Người đàn ông tóc đen, mắt xanh xuất hiện trước mặt họ.
Cô gái theo bản năng cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào mặt người đàn ông.
Tim cô hiện tại đập rất nhanh, hai tay bất an nắm chặt.
Cô vừa sợ hãi, lại lo lắng cho thiếu niên: hắn sẽ không phải vì bị làm phiền mà gây khó dễ cho cậu ấy chứ!?
Trong đầu cô hiện lên rất nhiều hình ảnh đáng sợ, muốn tiến lên giữ chặt thiếu niên sau lưng mình nhưng thân thể lại không nghe theo sai khiến, cứ như vậy cứng đờ ở nơi đó không cách nào nhúc nhích.
Thẳng đến khi tiếng cười của người đàn ông truyền đến, cô mới kinh ngạc ngẩng đầu lên, một màn ngoài dự liệu trước mắt này khiến cả người cô đều ngây dại.
Không bao lâu sau khi Hạ Nặc gõ, người đàn ông liền mở cửa.
Hắn không giống như bộ dáng vừa mới rời giường, quần áo đều đã ăn mặc chỉnh tề.
Là loại trang phục vải lanh đặc