"Hạ Nặc__!!!"
Giọng nói của Khám Thâm tràn đầy sự tức giận, giống như một con dã thú đang bị xâm chiếm lãnh thổ và bị cướp đi thứ quan trọng, nó nhe nanh sắc nhọn và gầm lên cảnh báo.
Tuy nhiên, dưới sự tức giận còn có một chút hoảng sợ không dễ phát hiện.
Diệp Sắc không biết điều này.
Lúc nãy khi cô ngã xuống đất, còn tưởng rằng bản thân mình đã chết.
Nhưng sau đó khi mở mắt ra, cô phát hiện mình đã trở thành con rối đang bóp cổ cô vừa rồi.
Trước mặt cô, người thanh niên từng khiến cô tuyệt vọng đang ngồi thẳng lưng không chút phòng bị, mà người đàn ông tự nhận là bảo vệ của cậu lại không ở bên cậu.
Tất cả những hận thù cũ và mới cùng lúc hiện lên trong lòng cô, cô lao thẳng về phía cậu thanh niên trẻ tuổi mà không hề suy nghĩ.
Nắm lấy cổ cậu một cách hằn học, cười toe toét nói: "Khi cậu nhìn thấy tôi sắp chết đã không cứu, tôi không ngờ cậu lại là người như vậy.
Bây giờ cậu cũng như tôi lúc nãy thôi!"
Hạ Nặc bị cô đánh bất ngờ, đầu và lưng đều đau rát, dùng sức bẻ tay con rối đang bóp chặt trên cổ mình, khó khăn nói: "Cái gì, cái gì..."
Diệp Sắc bóp chặt cần cổ trắng non nớt của thiếu niên, phảng phất có thể cảm nhận được dòng máu chảy trong động mạch cảnh của cậu, thiếu niên sống hay chết, đều nắm trong tay nàng.
Loại cảm giác này thật sự là cực kỳ tuyệt vời, cô nhịn không được mê say nhắm mắt lại.
Xem ra lúc trước đúng là cô sai rồi.
Cô không nên theo đuổi phú quý trên nhân gian, mà là nên theo đuổi năng lực siêu nhiên như bây giờ.
Giống như hiện tại, cô nhìn người đàn ông cao lớn đứng cách đó vài bước đang lo sợ cô làm tổn thương cậu thanh niên.
Cô lộ ra một nụ cười trào phúng: "Như thế nào, anh ban đầu không phải nói không cần quan tâm tôi sao? Hiện tại có phải hối hận rồi hay không?"
"Buông cậu ấy ra!" Khám Thâm trầm giọng cảnh báo.
Những người quen biết hắn sẽ thấy rằng hắn đang trên bờ vực của sự mất kiểm soát.
Ở sau lưng hắn, bóng đen trải rộng trên mặt đất.
Đám quạ đen khổng lồ trong đó cảm giác được cảm xúc của chủ nhân, phẫn nộ đập cánh muốn từ trong thoát ra, nhào về phía con rối trước mặt này mà xé nát.
"Nếu như anh dám tiến tới một bước, tôi sẽ lập tức bóp ch.ết cậu ta!".
Sau khi nhập vào con rối, Diệp Sắc biết mình đã là một sinh vật bất tử.
Nên cô không hề sợ hãi trước lời đe dọa của người đàn ông.
Cô vốn cũng không cần sợ hãi, bởi vì một con rối như cô, chỉ cần không bị phá hư hạch tâm thì sẽ không chân chính chết đi.
Cho dù người đàn ông kia có làm đủ mọi cách nhưng chỉ cần không thể một kích đánh nát hạch tâm thì cô sẽ không chết.
Mà hạch tâm thời khắc đều ở trong di chuyển trong cơ thể, vị trí chân chính của nó ngay cả chính cô cũng không rõ lắm.
Khám Thâm nhắm mắt lại, không gian quanh người hắn biến dạng trong nháy mắt, hắn lạnh lùng gọi: Lý Tra Lý, ngươi mau ra đây cho ta! "
Việc này đã xảy ra và Lý Tra Lý không thể tiếp tục trốn đằng sau hậu trường.
Hắn ta mang theo hai con rối nhỏ đi ra, đẩy cặp kính một cách khó khăn: "Cái này...!Ta cũng không có cách nào..."
Con rối mặc dù là do hắn tạo ra, nhưng hắn cũng không thể thao túng chúng nó, đối với loại tình huống trước mắt này, hắn cũng thật sự là bất lực: "Xin lỗi, bằng không...!Khi cậu ấy chết, tôi sẽ làm cậu ấy thành một con rối cho ngài...!Ngài nghĩ sao? "
Biểu tình của Khám Thâm cũng không vì vậy mà hòa hoãn, Lý Tra Lý khuyên nhủ: "Dù sao linh hồn cũng giống nhau, người hay người kia cũng có gì khác nhau chứ? "
Con rối nhỏ vội vàng kéo góc áo ngăn hắn ta tiếp tục nói.
Chỉ có loại thợ mộc như hắn mới có thể cảm thấy không có gì khác nhau, hiện tại nói loại lời này quả thực chính là kéo cừu hận của người đàn ông thêm nặng!
"Ta không cần rối gỗ." Khám Thâm nghĩ đến cậu thanh niên từng có vẻ mặt tràn đầy tự tin, tin tưởng rằng hắn sẽ bảo vệ cậu.
Trong lòng lần đầu tiên cảm nhận được nỗi đau sâu sắc như thế, "...Ta muốn cậu ấy là một con người khỏe mạnh."
Cho dù là dùng tính mạng của hắn đổi lấy.
Hạ Nặc nằm trên mặt đất, có thể nghe thấy rõ ràng cuộc trò chuyện giữa Khám Thâm và Lý Tra Lý.
Cậu nghe thấy nỗi buồn trong lời nói của người đàn ông, muốn an ủi hắn: Đừng buồn, ngay cả khi trò chơi thất bại, cậu sẽ không thực sự chết.
Nhiều lắm là rời khỏi trò chơi, sau đó trừ đi một ít điểm mà thôi.
Điểm không còn có thể kiếm được, nhưng cậu lại không muốn hắn vì cậu mà thương tâm.
Nghĩ đến hắn sẽ bởi vì cậu mà đau buồn, trong lòng Hạ Nặc liền buồn bực phát hoảng, là bởi vì thiếu oxy mới như vậy sao?
Nhưng cậu bị con rối gỗ bóp chặt cổ họng, căn bản một chữ cũng nói được, chỉ có thể phát ra một ít tiếng cười khanh khách.
Diệp Sắc khống chế sức lực vừa có thể làm cho cậu khó thở nhưng lại không đến mức lập tức làm cho cậu mất mạng.
Cô lạnh nhạt nhìn bọn họ nói chuyện với nhau, cảm thấy thời cơ đã đến, liền đột nhiên mở miệng nói: "Muốn tôi buông tha cho cậu ta cũng không phải không được."
"Điều kiện của ngươi?" Khám Thâm lập tức lĩnh hội ý tứ của cô.
"Tôi muốn anh lập tức đưa tôi ra khỏi cái trang viên quỷ quái này!".
Cô vừa nói xong, liền lập tức nhận được hai cái đáp lại bất đồng nhau.
Con rối anh trai phản đối: "Không!"
Khám Thâm lại nói: "Có thể."
Con rối nhỏ nhảy dựng lên và nói, "Ngươi điên rồi! Hiện tại thời gian chưa tới, trang viên căn bản không mở ra