Bên còn lại.
Đồ chơi?
MC nghe Ân Bắc Lâm nói thế thì có chút kinh ngạc.
Cho dù là hình dung Lộ Nhâm hay là động tác sờ vành tay thân mật như thế thì cũng không giống như là chuyện ảnh đế Ân sẽ làm.
Nhưng theo kinh nghiệm bao năm trong nghề, tuy là có kinh ngạc nhưng MC vẫn mỉm cười nói vài câu, tiếp tục hỏi Lộ Nhâm.
“Thế thì ấn tượng đầu tiên của Lộ Nhâm về Ân Bắc Lâm là gì?”
Ấn tượng đầu tiên?
Vừa nghe câu hỏi, trong đầu Lộ Nhâm đã xuất hiện bộ dạng Ân Bắc Lâm ngày đầu tiên hai hai người gặp gỡ.
Áo choàng tắm màu đen mở rộng, dưới cổ áo là cơ ngực trắng lóa, quả thật là kiêu căng ngạo mạn.
Nhưng MC vẫn còn ngồi bên cạnh, Lộ nhâm chỉ có thể che miệng ho khan, cuối cùng chỉ nhẹ nhàng nói: “Ấn tượng đầu tiên của tôi về anh Lâm, ừm, khí chất rất hơn người, có vẻ là người khó gần.”
MC gật đầu, quả nhiên là câu trả lời trong dự đoán của cô, mấy lần trước khách mời phỏng vấn cùng ảnh đế Ân đều nói như thế.
Nhưng câu tiếp theo của Lộ Nhâm cô cũng có thể đoán được, chắc chắn chẳng có gì ngoài “nhưng khi tiếp xúc mới biết thật ra anh Ân cũng không đáng sợ như thế”, “anh Ân rất lịch sự” này nọ.
Ai ngờ đâu Lộ Nhâm trầm tư thêm hai giây thì nói tiếp: “Nhưng thật ra ngoài đời anh Lâm có hơi trẻ con.”
Trẻ con?
MC sững người.
Lộ Nhâm vừa dứt câu, Ân Bắc Lâm ngồi bên cạnh cũng sững sờ, nghiêng đầu sang dùng ánh mắt quái dị nhìn cậu.
Đối mặt với đôi mắt phượng sâu thẳm đó, Lộ Nhâm vô thức nuốt nước bọt.
Sao… sao thế… lẽ nào mình nói sai rồi sao? Lộ Nhâm thót tim.
Nhưng nếu không trẻ con thì tại sao suốt ngày lại khăng khăng đồ chơi này đồ chơi nọ…?
Nghe đến đây, mắt MC sáng bừng, lập tức hỏi dồn dập.
“Cậu Lộ là người đầu tiên nhận xét anh Ân như thế đấy.” Ánh mắt của MC rất nhiệt tình, mỉm cười hỏi: “Vậy cậu có thể nói cụ thể một chút được không, rốt cuộc là anh Ân trẻ con ở chỗ nào?”
“Hả?” Lộ Nhâm lấp bấp: “Cái này…”
Không đúng, lúc nãy nam chính nói cậu giống như đồ chơi thì không hỏi tiếp, tại sao bây giờ lại thay đổi?
Nhìn thấy Lộ Nhâm do dự, MC mỉm cười: “Cậu Lộ không cần căng thẳng, quan hệ của hai người tốt như thế, nói một chút thôi, lẽ nào anh Ân sẽ giận sao?”
Lộ Nhâm bất giác quay đầu sang, Ân Bắc Lâm cũng đang nhìn cậu, anh thấy thế thì mỉm cười: “Không sao, em cứ nói đi.”
Nụ cười này làm cho Lộ Nhâm sợ thót tim, giây lát sau, liền nghe thấy nam chính bình tĩnh nói: “Tôi cũng muốn biết điểm nào của tôi khiến cậu Lộ cảm thấy tôi trẻ con.”
Lộ Nhâm cạn lời.
Thật, thật không vậy?
Lộ Nhâm cười khan: “Thật ra cũng không có gì, bỏ…”
Hai chữ bỏ qua còn chưa dứt, Ân Bắc Lâm đã khoanh tay trước ngực nhìn cậu.
“Nói.”
Lộ Nhâm run lên.
“Thật ra, thật ra cũng không có gì, chỉ là đôi khi anh Lâm sẽ kén ăn…” Lộ Nhâm ấp úng: “Với cả khi ngủ sẽ thích ôm đồ vật…”
“Hóa ra anh Ân cũng có một khía cạnh như thế này.” MC kinh ngạc, tiếp tục hỏi: “Còn gì nữa không?”
Còn có khăng khăng đồ chơi như ban nãy, lúc nào cũng chạm vào vành tai và cổ cậu… Lộ Nhâm thầm nghĩ, như thế chẳng phải rất giống học sinh tiểu học sao?
Cậu nghĩ thì nghĩ như thế, nhưng khi đối diện với nụ cười đáng sợ của Ân Bắc Lâm, cuối cùng chỉ đành cười khan, lập tức lắc đầu: “Hết rồi hết rồi!”
Dứt lời, lại vội bổ sung thêm: “Tôi nói như vậy, chủ yếu, chủ yếu là vì tôi cảm thấy anh Lâm như vậy rất có sức hấp dẫn!”
MC còn chưa nói gì, Ân Bắc Lâm đã ồ một tiếng, không mặn không nhạt nói: “Vậy sao?”
Cứu với, mấy câu hỏi khiến người ta nghẹn họng của Ân Bắc Lâm lại xuất hiện rồi.
Lộ Nhâm gật đầu như giã tỏi: “Dĩ, dĩ nhiên rồi!”
Giọng nói của ai kia tiếp tục nhàn nhạt: “Nói sao nhỉ?”
Lộ Nhâm: … Không đúng, MC người ta còn chưa nói gì, sao nam chính anh có nhiều câu hỏi quá vậy?
Lộ Nhâm kháng nghị trong lòng, nhưng Ân Bắc Lâm vẫn còn nhìn cậu chằm chằm, cậu chỉ có thể nuốt nước bọt, cố gắng kéo thời gian: “Từ đó có thể suy ra…”
Lộ Nhâm ấp úng lặp lại một lần, vắt cạn tế bào não mới tìm ra cớ: “Chính là, ừm, đối lập như thế rất đáng yêu.”
Ân Bắc Lâm không biết nói gì.
Cuối cùng cũng tìm được lý do, xém chút nữa là Lộ Nhâm rớt nước mắt, cậu vội vàng thuận nước đẩy thuyền: “Mọi người đều cảm thấy anh Lâm rất lạnh lùng, rất khó gần, nhưng sao khi tiếp cận mới thấy anh ấy cũng rất trẻ con,cho người ta cảm giác trong ngoài trái ngược, rất quyến rũ, rất thật!”
Luyên thuyên một hơi, Lộ Nhâm còn giơ hai ngón tay cái cho Ân Bắc Lâm, nhẹ nhàng nói: “Thật sự, thật sự rất ngầu!” Nói xong thì mỉm cười nhìn nam chính.
Lộ Nhâm sững lại, hai ngón tay cái lập tức thấp thỏm hạ xuống.
Mẹ nó, Lộ Nhâm nuốt nước bọt, nam chính cười đáng sợ ghê…
“Không ngờ cậu Lộ lại hiểu rõ anh Ân như thế.” MC không nhịn được bật cười, đưa micro sang hướng Ân Bắc Lâm: “Anh Ân có từng nghĩ đến hình tượng của anh trong lòng cậu Lộ lại là thế này không?”
Ân Bắc Lâm cười nhạt, thẳng thắng nói: “Sức quyến rũ này, có thể hiểu.”
“Còn về việc kén ăn, chỉ là có mấy món tôi không ăn được.”
Không ăn được?
Lại chẳng phải dị ứng, Lộ Nhâm lén lút trợn mắt trắng, đào phải gọt vỏ mới ăn cũng là không ăn được?
Ăn thịt gà không ăn được da, không ăn cá không ăn vịt, kén ăn còn hơn cả Lâm Đại Ngọc, hử, Ân Đại Ngọc? Lộ Nhậm thầm mắng, đối diện với lời giải thích vô cùng bình thản của nam chính.
“Còn về việc ôm đồ đạc khi ngủ.” Ân Bắc Lâm hơi khựng lại, mỉm cười: “Có thể là cậu Lộ nhìn nhầm rồi, chỉ là thú cưng trong nhà đôi khi sẽ leo lên giường ngủ cùng.”
MC hiếu kỳ hỏi: “Anh Ân nuôi thú cưng từ khi nào vậy? Có thể chia sẻ cho chúng tôi một chút được không?”
“Dĩ nhiên là được.” Ân Bắc Lâm nói: “Nhận nuôi một… chú cún rất ngốc nghếch.”
Thái dương Lộ Nhâm giật giật, chú cún ngốc nghếch đó không phải là nói cậu chứ?
MC hỏi xong lại hỏi thêm mấy câu hỏi liên quan đến chương trình Người tình trong mộng, hai người trả lời xong thì cũng vừa đủ thời gian phỏng vấn.
Camera tắt, MC mỉm cười tạm biệt bọn họ.
Nhân viên cũng rời đi, buổi phỏng vấn tập một của chương trình xem như hoàn thành.
Lộ Nhâm còn chưa kịp thở phào đã bị ai đó ôm vai từ phía sau.
Cậu bị dọa giật mình.
Giây tiếp theo đã nghe giọng nói nhàn