Này, cuối cùng là nghĩ sao?
Mọi người trên du thuyền đồng loạt nhìn sang, Lộ Nhâm khóc không ra nước mắt nói, “Ừm, tôi, tôi…”
Tôi chọn đại không được sao?
Nhìn bộ dạng lắp bắp của Lộ Nhâm, khóe môi Ân Bắc Lâm giật giật, nhưng ngay lập tức trở về điệu bộ nhàn nhạt.
Tô Hi đứng bên cạnh nhìn thấy cảnh này, vô thức liếc nhìn Ân Bắc Lâm.
Cánh môi khẽ nhấp.
Lạc Cửu Ca ôm ngực, khoé môi vẫn chưa dương lên từ lúc Tô Hi xuất hiện, rốt cuộc cũng nhếch lên một chút.
Cô chỉ cách Tô Hi một người là Ân Bắc Lâm, nên cô đương nhiên có thể nhìn thấy thay đổi rất nhỏ trên mặt Tô Hi, vừa rối rắm lại không nói nên lời.
Biểu tình này giống y hệt cô thấy lúc Ân Bắc Lâm cõng Lộ Nhâm về.
Nhưng lại xuất hiện trên mặt Tô Hi, Lạc Cửu Ca lại có cảm giác vui sướng không miêu tả được.
Ngay cả Lộ Nhâm như vậy nhưng trong mắt cô cũng thấy thuận mắt hơn nhiều.
Chẳng phải một hai phải đi theo lại đây sao? Lạc Cửu Ca âm thầm nhìn chằm chằm Tô Hi, cười nhạo trong lòng.
Tôi không chiếm được, cô nghĩ cô có thể được sao?
Lộ Nhâm còn đang vắt óc không biết nên nói cái gì, nam chính lại nhàn nhạt “Ừm?” một tiếng.
Có thể không nói “Ừm?” được không! Tôi quỳ xuống không được hả?
Tô Hi đột nhiên cười nói thêm,”Bắc Lâm, sao anh lại nghiêm túc như vậy, anh làm Tiểu Lộ sợ rồi đó.”
Trời ơi! Lộ Nhâm khiếp sợ, lần đầu tiên cậu thấy nữ chủ dám nói giúp cậu trước mặt Bắc Lâm, Lộ Nhâm thực sự cảm động đến muốn rơi lệ đầy mặt.
Không hổ là thị hậu, không hổ là nữ chủ mà cậu coi trọng, Lộ Nhâm dựng ngón cái cho Tô Hi trong lòng, quả thật tuyệt vời!
Lộ Nhâm cảm động trong lòng, mà bên kia, sắc mặt của Tô Hi có chút không đúng.
Ngay khi cô vừa nói xong, cô nhạy bén cảm giác được Ân Bắc Lâm giống như liếc cô một cái.
Tô Hi lập tức dừng động tác trên tay.
Nhưng như thường lệ, Ân Bắc Lâm chỉ liếc thoáng qua rồi thu hồi ánh mắt.
Tô Hi đứng hình hai giây, tự an ủi bản thân không nên nghĩ nhiều.
… Ân Bắc Lâm, chắc là không phải cảm thấy cô không nên xen mồm ở đây đi?
Nghĩ như vậy, Tô Hi mím môi, lại cười nhìn Lộ Nhâm nói, “Tôi đoán chắc là Lộ Nhâm chọn nhầm rồi? Chẳng phải có câu là trượt tay sao?”
Trượt, trượt tay?
Lộ Nhâm sửng sốt, những dòng suy nghĩ nhanh chóng bay qua.
Không được! Nói là trơn tay, khi được phát sóng, khẳng định Ân Bắc Lâm sẽ thấy được cậu đổi tay trong mười giây cuối cùng… Vậy thì toi!
Lộ Nhâm giật mình, vội vã lắc đầu, “Không phải, tôi, tôi chỉ là đùa với anh Lâm một chút thôi...!Ha ha, ha ha.”
Giống như không ngờ Lộ Nhâm sẽ nói vậy, vẻ mặt của Tô Hi có chút sững sờ.
Lạc Cửu Ca đứng bên cạnh nhìn được vẻ mặt của Tô Hy, cười trong lòng hai tiếng, nụ cười trên khoé môi càng rõ ràng.
“Sau đó thì sao, anh, em cảm thấy hề hước quá...”
Xin lỗi Tử Xuyên nhé!
Lộ Nhâm nhanh chóng chỉ về người vừa cười to nhất Châu Tử Xuyên, “Nhìn xem Tử Xuyên mới vừa cười vui vẻ đến như thế nào, ha, ha ha .”
Nụ cười của Châu Tử Xuyên đông cứng trong nháy mắt.
“...”
Châu Tử Xuyên, “.”
Cười không nổi.jpg.
Kéo được một cái đệm lưng, Lộ Nhâm thành thật cười hai tiếng xin lỗi, cẩn thận cầu xin thương xót, “Anh Lâm, anh sẽ không giận đúng không?”
Ân Bắc Lâm liếc cậu một cái, ôm ngực cười nhẹ nói, “Đương nhiên sẽ không.”
Nam chính nhàn nhạt nói, “Thầy Lộ cho rằng tôi quá nhỏ nhen.”
… Tôi cho rằng anh quá nhỏ nhen?
Lộ Nhâm điên cuồng than phiền trong lòng, là ai bắt tôi đọc truyện cổ tích trong vòng một tuần? Con nói tôi cho rằng anh quá nhỏ nhen!
“Tiểu Lộ, đừng sợ.” đạo diễn Tiền mở miệng nói, hai mắt sáng ngời, “Bắc Lâm Có tức giận cũng không sao, tôi cảm thấy khá thú vị!”
Anh ta hơi nhếch miệng, khen ngợi nói, “Mọi người muốn làm gì thì làm, dù sao hậu kỳ cũng có biên tập cắt nối, yên tâm!”
Có biên tập cắt nối thì có biên tập cắt nối, nhưng đại ma vương vẫn còn ở đây, Lộ Nhâm không dám nói nhảm nữa.
Mặt khác.
Tô Hi không để tâm tới lời đạo diễn Tiền nói, không nhịn được nhìn về Ân Bắc Lâm một chút.
… Ân Bắc Lâm thậm chí còn không gọi cô là cô giáo Tô.
Và nó không giống nhau.
Giọng điệu của Ân Bắc Lâm thể hiện sự thân mật rõ ràng, cảm giác giống như đã quen đùa với Lộ Nhâm.
Tô Hi mím môi, trong lòng cảm thấy có chút phức tạp.
Đạo diễn Tiền lúc này mới hé lộ kết quả của những người sau.
Nhưng mà ngoại trừ cách làm Lộ Nhâm quá mức ngoài ý muốn, hầu hết những người còn lại đều không đùa, làm không khác gì mấy.
Lộ Nhâm nhìn, vậy mà bản thân có tỷ lệ chính xác tương đối cao.
Rốt cuộc cậu đều làm đúng câu của Lạc Cửu Ca cùng Hứa Thanh Thanh, còn có Châu Tử Xuyên.
Đáng ngạc nhiên là Lạc Cửu Ca vậy mà làm đúng được mấy cái, của cậu, Ân Bắc Lâm, Nhiêu Manh Manh và Tô Hi.
Tô Hi cũng chỉ làm đúng của Ân Bắc Lâm.
Ân Bắc Lâm chỉ làm mỗi của cậu và Tô Hi, của Lạc Cửu Ca thì tay có sai một chút.
Nhiêu Manh Manh không đúng được nhiều câu, nhưng làm đúng được của Trần Tư Vũ, Lộ Nhâm cùng Châu Tử Xuyên.
Trần Tư Vũ cũng không làm đúng được nhiều, chỉ làm đúng được của Nhiêu Manh Manh và Lộ Nhâm, trong lòng có chút khó chịu.
… Rõ ràng có người cho cậu đề mục, nhưng tại sao không đúng được nhiều hơn chút vậy?
Không xuất sắc chút nào!
Ngược lại hai người vẫn đang buồn bực, Châu Tử Xuyên cũng sai gần hết, vẫn ngây ngô cười ha ha.
Hứa Thanh Thanh cũng sai sạch.
Lộ Nhâm đang ngồi bên cạnh bỗng dưng bị cô tức giận trừng mắt.
Trừng tôi làm gì? Lộ Nhâm ngơ ngác.
Ngay sau đó, Hứa Thanh Thanh phát hoả với cậu, “Tôi đã chọn rất cẩn thận, tại sao ánh mắt của cậu không giống trong ảnh vậy?!”
Lộ Nhâm: “...”
Khóe miệng Lộ Nhâm giật giật, rõ ràng phải giống tôi trên ảnh chụp thưa đại tiểu thư!
Thêm nữa cô nghiêm túc lamg tôi làm gì, Lộ Nhâm rít gào, đáng lẽ cô phải đi làm Ân Bắc Lâm!
Lúc này, du thuyền sắp cập bến.
Lộ Nhâm xách vali của Hứa Thanh Thanh xuống du thuyền, sững sờ một lúc.
Nó giống như một hòn đảo không người.
Ven bờ đều là các hòn đá ngầm, đạo diễn Tiền mang bọn họ đi về hướng hòn đảo, trên đường đi qua từng đám từng đám cây rừng, đường núi đá ngoằn nghèo, không ai nói với nhau một câu.
Tô Hi đi bên cạnh Ân Bắc Lâm, nhẹ cười, “Có phải quá lâu rồi tôi chưa gặp anh, tôi phát hiện gần đây phong cách ăn mặc của anh đều thay đổi.”
Ân Bắc Lâm thản nhiên nói, “Có sao.”
“Có nha.” Tô Hi gật đầu,
Cô chớp chớp mắt, hình như nhớ đến chuyện buồn cười trong quá khứ, trêu ghẹo nói, “Lần đầu tiên chúng ta quay [Rời nhà], tôi có tặng anh một cái khăn quàng cổ cùng màu, anh nói anh chỉ mang màu đen.
Châu Tử Xuyên đi ở phía trước, xách theo vali của Nhiêu Manh Manh, Trần Tư Vũ cũng đưa ra một cái.
Nhưng mà đương nhiên Châu Tử Xuyên với bàn tay sắt nhìn qua thảnh hơi hơnn nhiều con gà luộc Lộ Nhâm, Lộ Nhâm xách theo vali của Hứa Thanh Thanh được một hồi, thở hổn hển nhìn có chút buồn cười.
Ân Bắc Lâm thấy được, khóe môi không khỏi nhếch nhếch lên.
“Trước đây là do không có lựa chọn khác.” ánh mắt Ân Bắc Lâm đưa về phía trước, giọng điệu bình tĩnh, “Trong tương lai sẽ không.”
… Trước đó không có lựa chọn có nghĩa là gì? Trong tương lai sẽ không có nghĩa là gì?
Tô Hi hơi khó hiểu.
Nhưng cô nhìn theo tầm mắt của Ân Bắc Lâm, phát hiện anh ta vẫn đang nhìn cái người gọi là Lộ Nhâm.
Tô Hi ngay lập tức cảm thấy phức tạp.
Cô còn nghĩ nói thêm gì đó, nhưng Ân Bắc Lâm đột nhiên bước nhanh vài bước, đến bên cạnh cái cậu tên Lộ Nhâm.
Lúc đầu Lộ Nhâm xách theo vali cũng không cảm giác nặng, nhưng sau khi đi suốt cả đoạn đường, quả thực mới thấy nặng.
Lộ Nhâm lau mồ hôi trên trán, quá không có hình tượng mà ngồi xổm trên đất một hồi.
Ngay khi cậu định nhấc nó lên lần nữa thì giây tiếp theo, một bàn tay thon dài trắng nõn vươn tới, giúp cậu nhấc lên.
Ân Bắc Lâm một tay cầm lên, nhướng cặp lông mày dài sẫm, từ trên cao nhìn xuống cậu, chậm rãi nói, “Đồ chơi… thầy Lộ, chỉ chừng này cũng không làm được?”
Lộ Nhâm, “...”
Tại sao những lời này nghe quen như vậy?
Nhớ đến cảnh tượng sử dụng những lời này mấy hôm trước, Lộ Nhâm đỏ tai mà đứng lên, vội duỗi tay muốn lấy lại.
“Không, không phải không được!” Lộ Nhâm nghiêm túc nói, “Không cần làm phiền anh Lâm, em có thể tự xách…”
Duỗi tay nhưng không với được gì.
Ân Bắc Lâm nhẹ nhàng đổi tay xách cái vali.
Anh khẽ cau mày.
“Quên đi.” Ân Bắc Lâm liếc cậu một cái, ung dung nói, “Cậu không cần làm đâu, tôi làm là được rồi.”
Lộ Nhâm, “...”
Giọng nói của Ân Bắc Lâm không có vấn đề gì.
Mỗi câu trong cuộc trò chuyện này cũng không có vấn đề gì.
Nhưng mà…
Lỗ tai đỏ bừng của Lộ Nhâm bỗng dưng có xu hướng lan rộng.
Tại sao cậu lại cảm thấy không đứng đắn như vậy?!
Vừa rồi còn cảm thấy sức chịu đựng của của da mặt đã level up bỗng chốc lại nóng lên.
Lộ Nhâm đi bên cạnh Ân Bắc Lâm, nhưng trong lòng lại khó tả thành lời.
Nhịn không được nhìn lén nam chính.
Nhưng biểu tình của Ân Bắc Lâm lại thờ ơ, như thể anh ta thật sự không có ý gì.
… Chẳng lẽ bản thân hiểu nhầm? Lộ Nhâm hổ thẹn trong lòng, bỗng dưng tự tát vào mặt hai cái.
Tỉnh nào, đừng có mà cái gì cũng nghĩ tới chuyện hỗ trợ lẫn nhau!
Bối rối thì còn gì là đàn ông.
Tỉnh nhanh!
…
Lộ Nhâm đang đi trên đường tự dưng tự vỗ vỗ mình hai cái, thật sự giống một kẻ ngốc.
Nhưng Ân Bắc Lâm đi bên cạnh cậu, nghiêng đầu nhìn sườn mặt Lộ Nhâm, có vẻ như đang mỉm cười.
Tô Hi đi theo sau, nụ cười trên mặt sắp không giữ nổi nữa.
“Nhìn có đẹp không?”
Tô Hi sững sờ,mới nhận ra Lạc Cửu Ca không biết từ lúc nào đã đi tới bên cạnh cô, khoé môi nhếch lên có vẻ rất vui vẻ.
Một lúc sau, Tô Hi hơi mỉm cười nói, “Nói phong cảnh sao? Đương nhiên là đẹp.”
Lạc Cửu Ca nhướng mày, ngừng hai giây và mỉm cười đầy ẩn ý.
“Đúng vậy… tất nhiên tôi đang nói về phong cảnh.”
“Thật khó mới được một chuyến, phong cảnh đẹp như vậy, em Tô Hi nên ngắm nhiều chút.” Lạc Cửu Ca ân