Hiệp ước trò chơi mới ký kết được một tháng, tình yêu này có nguồn gốc sâu xa sao?
Lộ Nhâm bị lôi từ trong ra ngoài, linh hồn cậu bay tới bay lui trong bầu khí quyển.
Chẳng lẽ nam chính trong nguyên tác có nhiều nhân duyên như vậy...!Lộ Nhâm bỗng nhiên lắc lắc đầu, không thể nào?!
Lúc trước cậu tốt xấu gì cũng không bỏ qua chương nào rồi mới đọc tới chương mới nhất, nguyên chủ lúc trước hoàn toàn chưa xuất hiện, bia đỡ đạn do ông Phương Chi Trúc viết ra là để đáp lại độc giả, không liên quan gì đến nam chính!
...!Vậy mà ông già này lại là cha của nam chính?
Cốt truyện cũng chưa từng nói qua...!Lộ Nhâm hoàn toàn mơ hồ, hay là, bây giờ đã ra chương mới rồi?
Nghĩ đến cái này Lộ Nhâm rất bối rối.
Cậu không biết mình làm gì trong cốt truyện mới này, cuối cùng nhân vật này đóng vai trò gì.
Nhưng lúc này cậu chưa kịp nghĩ xong, ông cụ bên cạnh đã hít một hơi thật sâu, giơ cây quải trượng gỗ đàn hương lên!
Lộ Nhâm nhìn xong bỗng lấy lại tinh thần, trong lòng mắng “Đệt” một tiếng—— Cây quải trượng cao như vậy, không phải muốn dùng gia pháp hành hạ, đánh đập nam chính chứ!
Khá lắm, làm nhanh lên!
Lộ Nhâm vụng trộm co rụt lại phía sau Ân Bắc Lâm, trong lòng căm phẫn che miệng vừa bị nam chính hôn qua.
Đạp lên mông Ân Bắc Lâm một cước, tôi xem trọng anh bao nhiêu!
Có lẽ do sự kích động của anh quá rõ, tay trên eo rõ ràng nắm rất chặt, Lộ Nhâm cứng đờ, lập tức khôi phục vẻ mặt ngoan ngoãn, ngượng ngùng sáp lại bên cạnh người Ân Bắc Lâm, không đám động.
Một bên khác, ông lão giơ cây quải trượng lên nửa ngày, cuối cùng lại hạ xuống.
“Đứa nhỏ không nên thân này.” Ông cụ đột nhiên đứng lên nói, quải trượng chỉ vào Lộ Nhâm, vừa chấn động vừa tức giận: “Vì một người như vậy, mày không quan tâm đến thanh danh nhà họ n luôn?!”
Người như vậy đang bị quải trượng chỉ vào mũi, giống như chim cút nấp bên cạnh Ân Bắc Lâm.
“Cha quá lời rồi.” Ân Bắc Lâm bình tĩnh đáp: “Vốn dĩ lúc đầu con với nhà họ n cũng không liên quan gì, sao lại nói là không quan tâm đến thanh danh.”
...!Hả gì?
Lộ Nhâm vô thức nhìn Ân Bắc Lâm một lượt.
Lời này cũng đủ ác độc đấy.
Ông cụ đối diện hiển nhiên cũng bị làm cho tức giận đến độ sợi râu cũng nhếch lên, hung hăng nhìn Lộ Nhâm và Ân Bắc Lâm một lúc.
“Mày có biết mày đang làm cái gì không?! Về sau đừng có hối hận rồi tìm ta.”
Sợi râu của ông đang nằm yên bỗng rung kịch kiệt, Lộ Nhâm sợ ông cụ tức giận sẽ đẩy nó ra luôn.
Vừa quan sát ông cụ một hồi, cánh tay bỗng nhiên bị Ân Bắc Lâm kéo lại.
Mặt Lộ Nhâm hoang mang vì bị kéo đến phía trước.
Một giây sau, nam chính kéo lấy eo cậu, thản nhiên nói: “Lời đã nói ra, đương nhiên không hối hận.”
Ông cụ: “...”
Lộ Nhâm: “...”
Xem ra ông cụ sắp bị làm cho tức chết.
Ông vừa đứng lên, quải trượng đàn hương dường như không chặn được lửa giận, lại nặng nề đổ rạp xuống sô pha, quản gia Trương luôn miệng hét lên “Ông chủ”, giống như một con hồ ly, ánh mắt trừng Lộ Nhâm mang theo chút trách cứ.
Ý hận làm Lộ Nhâm khóc không ra nước mắt.
Đại ca, anh đang cố ý à?
Quản gia Trương đỡ ông cụ, cau mày nói: “Cậu chủ, ông chủ vượt ngàn dặm xa xuôi trở về, còn chưa kịp nghỉ ngơi ngày nào đã lập tức chờ cậu, sao cậu có thể nói mấy lời phản nghịch như thế——”
“Đi!”
Ông cụ gầm lên một tiếng, quản gia Trương lập tức im lặng.
Ông ngồi ở trên nền đất, hít sâu chống quải trượng nửa ngày, tốt xấu gì cũng đã tỉnh táo lại.
Lại đứng lên một lần nữa, quản gia Trương nhắm mắt đuổi theo đi bên cạnh ông, thận trọng dìu ông.
Nhớ “Nhiều lời với anh cũng vô ích”, ông cụ đen mặt trầm giọng nói, âm thanh cười lạnh truyền ra từ trong cánh mũi: “Không hối hận đúng không, cứ đợi đi.”
Nói xong câu, ông cụ nặng nề chà chà quải trượng, cuối cùng quản gia Trương nhíu chặt mày rồi cũng rời đi.
“Rầm!”
Theo tiếng đóng cửa vang vọng, tất cả lại lần nữa trở về vẻ yên tĩnh.
Lộ Nhâm cứng họng nhìn dư chấn mà cánh cổng để lại, một giây sau, tay trên eo bỗng nhiên buông lỏng.
Lộ Nhâm đứng ngây ngốc tại chỗ, nhìn Ân Bắc Lâm đi vòng qua cậu, đi đến bên tường, gọi điện thoại đến phòng quản lý tài sản.
“Tiên sinh n, vâng vâng, việc này là do chúng tôi thất trách—— Thật xin lỗi, cấp trên vừa mới thông báo cho chúng tôi...”
“Đổi khóa cửa đi.” Giọng nói của Ân Bắc Lâm không phân biệt được buồn vui: “Lần sau để người thông báo trực tiếp tới tìm tôi.”
“...!Vâng, vâng ạ!”
Cách màn hình, cậu cũng có thể cảm nhận được sự sợ hãi của người mặc đồ tây đối diện.
Người đối diện cúi đầu khom lưng xin lỗi, Lộ Nhâm thấy thế cũng có chút đồng tình.
Không còn cách nào, hào quang của nam chính đang tỏa sáng, khí chất kinh người như vậy mà!
Thê thảm thật.
Cũng là một giai cấp vô sản bị áp bức, Lộ Nhâm nhịn không được mặc niệm hai giây cho phòng quản lý tài sản này.
“Cậu nói gì.”
Bỗng nhiên có một bóng người chắn trước mắt cậu, Ân Bắc Lâm khoanh tay trước ngực, đứng trước mặt cậu.
Lộ Nhâm sững sờ, giờ mới phát hiện mình đã đem lời trong lòng thì thầm nói ra rồi.
Cậu bị chững lại một lúc, sau đó mới yếu ớt nói: “Đó không phải là do cha của anh...”
...!Nếu ông muốn mở cổng cho con trai, người khác có thể làm gì.
Ân Bắc Lâm từ chối cho ý kiến nói: “Thế thì sao.”
Khóe miệng Lộ Nhâm co quắp, xem ra quan hệ của nam chính với cha mình không được tốt cho lắm.
Không phải nam chính ngay từ đầu đã phải giả vờ tức giận đó chứ…
Nghĩ tới đây, Lộ Nhâm bỗng nhiên kịp phản ứng lại.
Nơi