Lộ Nhâm không biết Ân Bắc Lâm có phải còn đang tức giận hay không nữa?
Bởi vì ngoại trừ hai câu đầu lúc bắt đầu, sau đó Ân Bắc Lâm quay trở về dáng vẻ hững hờ như mọi khi, một chút dấu vết nóng giận cũng không có.
...!Nhưng mà dáng vẻ hững hờ này của Ân Bắc Lâm, ngược lại lại khiến cho Lộ Nhâm cảm thấy áp lực hơn.
Lúc đọc Mười nghìn câu hỏi vì sao?, cậu còn đọc sai vài chữ nữa.
Ân Bắc Lâm liếc mắt qua đây nhìn một cái "Cần anh mua cho em một bảng phiên âm Pinyin không?"
Lộ Nhâm "..."
Lộ Nhâm khóc không ra nước mắt, lời nói đầy châm chọc như thể, hẳn là còn đang tức giận rồi?
Nửa tiếng sau, thời gian cố định để đi ngủ tới rồi.
Lộ Nhâm đóng sách lại, "Anh, em tắt đèn nhé."
"Ừ."
Lộ Nhâm liếc mắt nhìn người nhắm chặt mắt nằm trên giường rồi mới tắt đèn.
Tách một tiếng, căn phòng mông mênh trở nên tối đen như mực.
Trong bóng tối, Lộ Nhâm lại nhìn Ân Bắc Lâm đang nằm thẳng trên giường, mồ hôi tuôn ra như mưa.
Quả nhiên, nam chính đúng là đang rẩu rĩ rồi.
Bình thường rõ ràng đều ôm cậu ngủ, Lộ Nhâm ai oán trong lòng, bây giờ nằm thẳng như thế muốn ồn ào như nào đây?
Trẻ con không cơ chứ!
Nghĩ thì nghĩ như vậy, Lộ Nhâm kéo chăn ra ngoan ngoãn nằm xuống.
Giây sau, cậu lăn về phía bên trái, lăn trúng mục tiêu là bên cạnh Ân Bắc Lâm.
Ân Bắc Lâm “..."
Lộ Nhâm xoay người qua, quay lưng lại với Ân Bắc Lâm rất thân mật mà nghiêng đầu qua, để lộ ra hơn một nửa bên cổ.
“Em rửa sạch rồi,” Lộ Nhâm hùng hồn nói “Anh cắn đi.”
Ân Bắc Lâm “.”
Lông mi của Ân Bắc Lâm hơi run rẩy, anh chậm rãi mở to đôi mắt.
Anh nghiêng đầu qua, bình tĩnh nhìn vào bóng lưng của Lộ Nhâm.
Lộ Nhâm gần kề ngay bên cạnh anh, cái gáy đối diện với anh, khung xương của cậu mảnh khảnh, ngoan ngoãn nằm nghiêng đối diện với anh, eo cong lại thành một đường cong rất thích hợp để ôm lấy.
Cậu ấy có lẽ đã kéo áo xuống thấp một chút, dưới ánh trăng mờ ảo có thể nhìn thấy rõ đường nét bả vai của cậu.
Trên chiếc cổ trắng ngần mang theo một ánh sáng bóng loáng, trên người cậu còn có hương thơm của mùi táo là mùi hương sữa tắm mà cậu cố ý chọn.
Thỉnh thoảng ngửi thấy xác thật có một loại cảm giác rất ngon miệng.
Nhìn thấy dáng vẻ không hề phòng bị nào của cậu, một chút ít tức tối không đáng để nói đến dần dần bị thu hồi lại.
Trong lòng Ân Bắc Lâm thấy buồn cười.
Anh từ từ thả lỏng, thờ ơ suy nghĩ, không nên đánh giá Lộ Nhân quá thông minh.
Đứa nhóc này chỉ là một đứa ngốc chưa được khai sáng mà thôi.
Lộ Nhâm đợi một lúc lâu mà nam chính đằng sau vẫn im lìm bất động.
Trứng của Lộ Nhâm rất đau.
Ngay cả chiếc cổ cũng dâng lên rồi mà vẫn không hết giận sao?
Chẳng lẽ phải thật sự chửi mắng một trận thì nam chủ mới thấy vui vẻ lại ư?
Nghĩ lại thì, trước đó mấy lần cũng đều qua mà ta, cũng không thiếu một hai lần này.
Suy nghĩ như vậy, Lộ Nhâm liếm liếm môi, cậu cảm thấy có chút xấu hổ, nếu như mà làm thật thì...!cũng, cũng không phải không được!
Cậu vừa mới nghĩ như vậy, thì người ở đằng sau liền chuyển động.
Eo của Lộ Nhâm căng cứng, một cánh tay quen thuộc luồn qua, trong phút chốc liền bị ôm lấy.
Trong bóng tối, Ân Bắc Lâm vùi đầu vào sau chiếc cổ của cậu, mái tóc đen lướt qua có chút ngứa ngáy.
Nắm tay của Lộ Nhâm nắm chặt...!tới rồi đây!
...!Không có.
Cảm giác đau nhè nhẹ trong dự đoán của cậu không hề được truyền tới.
Sau cổ chỉ là bị ai đó mổ cho một phát.
...!?
Đôi tay đang nắm chặt của Lộ Nhân buông lỏng ra một cách kinh ngạc, cậu chuyển động theo tiềm thức, trên eo bị một sức lực bá đáo quấn lấy chặt hơn.
“Ngủ thôi.”
Một giọng nói trầm tính vang lên.
Hả?
Lộ Nhâm hơi ngạc nhiên, nam chính vậy mà lại không cắn cậu.
...!Thì ra chẳng hề giận tý nào thật.
...
Qua đêm đó, Ân Bắc Lâm và Lộ Nhâm lại khôi phục lại mối quan hệ giống như lúc trước.
Cũng may là Ân Bắc Lâm trong nguyên văn là một vị vua tuyệt tình tàn nhẫn và vô tâm.
Có lẽ là vì Ân Bắc Lâm chưa hề yêu đương quá cho nên Lộ Nhâm cảm thấy hợp đồng đồ chơi và hợp đồng yêu đương cũng chẳng có gì khác biệt...
Mặc dù ở trên hợp đồng đó ghi là bạn trai.
Cậu cảm thấy bản thân cậu chỉ là một cây gậy lý sự và một cái gối ôm lúc ngủ thôi.
Trước khi giai đoạn thứ ba của “Người tình trong mộng” bắt đầu quay, Hoang Oanh dẫn theo cậu và Ân Bắc Lâm chạy thông cáo cho “Đao Phong”.
Đã gần một tháng trôi qua kể từ ngày “Đao Phong” đóng máy, Lộ Nhâm nghe cô nói là công tác hậu kỳ đã hoàn thành rồi, đã gửi lên trên để xét duyệt rồi.
Vốn cậu còn đang cảm thấy nó nhanh quá, sau đó Hoàng Oanh mới nói với cậu rằng “Đao Phong” muốn tranh thủ kịp để chiếu hôm Trung Thu, thì cậu mới bỗng nhiên tỉnh ngộ.
Bây giờ cũng sắp tới tháng Bảy rồi, bộ phim điện ảnh thuộc thể loại hồi hộp như “Đao Phong”, nếu như có cảnh nào đó không vượt qua được vòng xét duyệt thì sẽ bị trả về để sửa lại.
Nếu không xét duyệt sớm thì e rằng sẽ khó để mà bắt kịp được kì nghỉ Trung Thu.
Chẳng trách dạo gần đầy hotsearch liên quan đến bộ điện ảnh được mua rất nhiệt tình.
Lộ Nhâm từng một lần tham gia Rohow, nhưng lần này “Đao Phong” là buổi phỏng vấn phát sóng trên truyền hình trực tiếp m.
Rohow - biểu diễn lưu động.
Khách mời chỉ có năm người, trừ cậu ta thì là diễn viên chính Ân Bắc Lâm, Đỗ Hoài và Nhiêu Manh Manh, còn có Hà Châu người đóng vai cảnh sát lão luyện.
Diễn xuất của cậu trong “Đao Phong” cũng không phải là quá nặng, đoạn đó hoàn toàn có thể tính là tìm được một khách mời hữu nghị, cho nên tham gia phỏng vấn phát sóng trên truyền hình trực tiếp, Lộ Nhâm có hơi ngại ngùng.
Trong số những nhân vật nặng ký ở đây, Lộ Nhâm cảm thấy là mình không nên thể hiện rõ rằng mình dựa vào cửa sau của Ân Bắc Lâm như thế.
Ước chừng là thấy cậu đang căng thẳng quá, cho nên lần này đổi thành Hoàng Oanh đến an ủi cậu.
“Không sao, danh sách đã được thông qua sự xét duyệt của tổ phim rồi.” Hiếm khi mới thấy cô đối xử tốt với cậu như thế.
“Bây giờ em cũng có độ hot nhất định rồi, thêm em vào livestream sẽ không có ai nói gì đâu.
Hoàng Oanh an ủi cậu “Những người khác đều là tiền bối, bao gồm kỹ thuật diễn xuất của Nhiêu Manh Manh cũng tốt hơn so với cậu.
Cậu cứ thành thật là được rồi, nhưng cũng đừng