Cả người Hoàng Oanh đều có chút hoang mang.
Giây tiếp theo liền thấy một bóng đen lướt qua.
Ân Bắc Lâm ném quần áo mà cô đem qua cho Lộ Nhâm.
“Mặc vào rồi đi ra.”
Cách một khe cửa, cô thấy Lộ Nhâm xoa đầu lúng túng, nhìn không hề diêm dúa lòe loẹt chút nào, còn có chút ngây thơ ngoan ngoãn.
“Cảm ơn anh Lâm.”
Hoàng Oanh, “...”
Đã gọi anh rồi?
Cô vô thức nhìn Ân Bắc Lâm nhưng mà Ân Bắc Lâm hoàn toàn không có ý muốn giải thích.
Anh bình thản ngồi trên sô pha, thong thả rót cho bản thân một chén trà.
Chạm phải ánh mắt của cô lại còn nhếch mày “Chị nhìn tôi làm gì?”.
Hoàng Oanh, “...”
Phòng tắm sột soạt, là tiếng Lộ Nhâm thay quần áo.
Hoàng Oanh nghĩ lại khung cảnh ban nãy, bỗng thấy người có chút không tỉnh táo.
Đây là cái gì vậy?
Lộ Nhâm ở cùng một khách sạn cũng thôi đi, lại cùng một phòng với Ân Bắc Lâm...
Lẽ nào cô còn đang nằm mơ?
Đêm qua, chủ đề #Quan hệ thân thiết của Lộ Nhâm và Ân Bắc Lâm# nhảy dù xuống hotsearch Weibo.
Hotsearch này nhảy thẳng xuống vị trí thứ bảy.
Lượng truy cập không ngừng tăng lên, khi đó gần như lướt qua đã thấy hàng bao nhiêu tin tức.
Mấy phút sau, hotsearch leo lên đỉnh rồi.
Ấn vào xem, là ảnh chính diện, góc nghiêng, sau lưng Lộ Nhâm và Ân Bắc Lâm đang cùng chờ thang máy.
Tay săn ảnh rõ ràng là có chuẩn bị trước, không chỉ đăng ảnh mà còn cả gif Lộ Nhâm và Ân Bắc Lâm cùng đợi thang máy.
Nhưng mà tuy có ảnh thật nhưng mà khi đó bình luận toàn là giễu cợt.
“Lại nữa rồi lại nữa rồi.”
“Quan hệ thân thiết, cậu xem ông Lâm người ta có thèm để ý cậu không?”
“Không biết nên hỏi, Lộ Nhâm rốt cục là người qua đường phương nào? Tại sao cậu ta cứ lên hot search mãi thế?”
“Lộ Ăn Vạ ấy cậu không biết à? Thôn chưa có mạng à haha”
“Lộ Ăn Vạ hahaha, luật sư cảnh cáo rồi”
“Ngu dốt xin hãy tự trọng, cậu không với tới được Ân Bắc Lâm ok?”
“Ủng hộ Ân Bắc Lâm đòi quyền lợi”
“Lộ Nhâm bận thật ha, một năm có quan hệ thân thiết với hai mươi ngôi sao nam, khá nhỉ, tốc độ tôi trèo tường còn không nhanh bằng cậu ta”
“Đừng nói, cậu ta còn đang cố nối tiếng, người không nổi đều không được xem trọng”
“Ăn vạ kiểu nịnh hót trong giới giải trí”
“Ekip còn không biết ngại mà tung gif, hahaha cười chết tôi mất, không thấy Ân Bắc Lâm còn không thèm nói gì à? Càng nhìn càng thấy xa lạ được chưa?”
Tuy hotsearch lên cả một đêm nhưng mà vì tin đồn của Lộ Nhâm chán quá nên trên Weibo hầu như là đang chế giễu cậu.
Hoàng Oanh lại không hề quan tâm đến Lộ Nhâm.
Với lại ngôi sao nam có “quan hệ thân thiết” với Lộ Nhâm thực sự quá nhiều, tin tức lần này nhìn là biết ekip công ty bọn họ tung ra, nhiều lần quá đến nỗi phóng viên còn chẳng thèm phỏng vấn.
Chuyện hôm qua cũng chẳng có mấy người trong ngành liên lạc với cô.
Nên Hoàng Oanh cũng không coi chuyện của Lộ Nhâm là mối nguy lớn cho nhiều người.
Làm quản lý cho Ân Bắc Lâm nhiều năm như vậy rồi, còn gì mà cô chưa từng thấy?
Lộ Nhâm chỉ là tên ăn vạ bình thường nhất mà thôi.
Nhưng mà cô ghét nhất là kiểu tấn công nhão nhoét như thế này.
Đao bùn chém không nổi, đao lại chọc vào bùn, đao của bản thân cũng bẩn luôn.
Đi giải thích mối quan hệ với Lộ Nhâm, bên đó kiểu gì cũng sẽ nói gì đó, làm như có chuyện đó thật z.
Vừa phiền phức vừa đáng khinh vừa đáng ghét.
Nên khi bên Lạc Cửu Ca đưa ra đề nghị sang tham ban, Hoàng Oanh đúng là thấy đề nghị này rất được.
Lạc Cửu Ca hợp tác với Ân Bắc Lâm, dù là truyền thông hay quy mô fan của hai bên đều hoàn toàn có thể rửa sạch đống bùn này.
Nhưng mà Ân Bắc Lâm từ chối rồi.
Từ chối thì từ chối, tại sao Lộ Nhâm lại xuất hiện trong phòng tắm của Ân Bắc Lâm?
Lại còn không mặc đồ?!!!
Mặt Hoàng Oanh không cảm xúc nhìn Lộ Nhâm.
Trong đầu đột nhiên thoáng qua tin tức tối qua.
“Để lời ở đây, ông Lâm chắc chắn không thể nhìn trùng Lộ Nhâm.
Tính cách của ông Lâm như vậy, nếu Lộ Nhâm thực sự có quan hệ với anh ấy thì chắc chắn họ đã kết hôn ngầm rồi nhận con nuôi rồi!!”
Hoàng Oanh, “...”
Đầu cô hơi đau.
...
Một chiếc xe thương vụ màu đen chạy băng băng trên đường cao tốc giữa dòng xe tấp nập.
Rèm cửa xe kéo kín che kín trong xe.
Lộ Nhâm ngồi ở ghế sau bị Hoàng Oanh nhìn đến mức rất khó xử.
Đôi mắt của Hoàng Oanh hơi híp lại, chốc chốc lại liếc qua chiếc gương bên trên.
Lộ Nhâm bị cô nhìn đến mức lông sau lưng dựng đứng, thấy bản thân giống như con ếch bị nghiên cứu nằm trong phòng thí nghiệm, vô thức ngoan ngoãn khép hai chân lại, bàn tay đặt trên đùi, ngồi ở ghế sau giống như học sinh tiểu học vậy.
Ân Bắc Lâm ở bên cạnh nhìn thấy tư thế này của Lộ Nhâm, khóe miệng tạm nhếch lên một chút.
Không giống Ân Bắc Lâm không chút lay động, mặt Hoàng Oanh tuy cứng ngắc lạnh lùng nhưng mà lòng cô cũng thấy có chút kỳ lạ.
Nhưng kì lạ không phải vì không thoải mái...!Mà vì người ban nãy cô mới mắng là “tính toán” đang ngồi trong xe mình.
Với lại cậu ta còn mặc đồ của Ân Bắc Lâm.
Trên người Lộ Nhâm là một chiếc áo sơ mi đen, bên dưới là một chiếc quần dài đen.
Nhưng mà hình như quần áo của Ân Bắc Lâm rộng hơn so với cậu nên phải vén ống quần lên, lộ ra một vùng trắng.
Cậu mới vừa tắm xong, chỉ dùng khăn lau đầu nên vẫn còn hơi ẩm.
Vài sợi tóc rủ xuống bên mai, dưới cằm còn đeo khẩu trang đen, tôn lên khuôn mặt vô cùng trắng.
Nhìn từ góc độ này, mặt mộc của Lộ Nhâm lại có chút ngây thơ.
...Nhìn không giống như người biết gây chuyện.
Mặt Hoàng Oanh không chút cảm xúc, cô quay ngoát, trong lòng có chút rối ren.
Nói mới nhớ, cô còn chưa từng nhìn thấy mặt mộc của Lộ Nhâm.
Lộ Nhâm vốn diêm dúa, ra ngoài là phải mặc đồ kỳ cục khác thường, đi đường phải cố thu hút sự chú ý.
Nhưng mà bây giờ, người này tóc tai âm ẩm, ngồi ngoan ngoãn, bỗng nhiên khó mà liên tưởng tới người bình thường thích đi đường ngang ngõ cụt kia, với lại chữ ngại ngùng viết rõ ràng trên mặt cậu kia, còn ngại ngùng mà xoa mặt...
Có chút ngốc nghếch...
Nhìn có vẻ rất dễ điều khiển.
Khách sáo quá...!Nhưng mà có thể là giả vờ.
Hoàng Oanh nhanh chóng đưa ra ba kết luận trong lòng.
Lộ Nhâm nuốt nước bọt.
Hoàng Oanh còn đang dùng ánh mắt xem kỹ càng chi tiết mà nhìn cậu.
Lộ Nhâm bị cô nhìn cho chỉ biết cười gượng.
Cậu nhìn Hoàng Oanh thu lại ánh mắt, quay đi.
Vừa thở phào nửa hơi thì đột nhiên lại nghe thấy Hoàng Oanh không cảm xúc nói, “Hai người ngủ rồi?”
Lộ Nhâm, “...”
Lộ Nhâm, “...”
Hơi còn chưa kịp thở ra ban nãy mắc ở cổ họng, mặt Lộ Nhâm kinh hãi nhìn Hoàng Oanh, “Sao có thể chứ??!!”
Sao Hoàng Oanh có thể nghĩ như vậy?!
Nói thật lòng, cô với Ân Bắc Lâm còn có khả năng hơn bản thân với Ân Bắc Lâm ấy chứ?!
Hoàng Oanh khịt mũi một cái, “Vậy tối qua hai người làm gì?”
Lộ Nhâm bắt đầu khó xử, tối qua...!Chuyện tối qua của cậu với nam chính có thể nói sao?...!Còn có cái gì mà hợp đồng đồ chơi?
...Chuyện này sao mà nói được??
Nghĩ đến đây, Lộ Nhâm không nhịn được liếc Ân Bắc Lâm bên cạnh một cái.
Trùng hợp Ân Bắc Lâm cũng nhìn cậu, bốn mắt gặp nhau, ánh mắt cùng dừng ở một chỗ.
Bị đôi mắt sâu thẳm không thể đoán được kia nhìn chằm chằm, Lộ Nhâm theo phản xạ mà nhếch miệng, sau đó vội vàng quay đi.
Nam chính không nói gì...!Xem ra ý là muốn cậu tự hiểu đây.
Ngón tay Hoàng Oanh không kiên nhẫn mà gõ gõ tay lái, “Nói.”
Lộ Nhâm chỉ đành giải thích, “Tối qua uống say, sau đó trùng hợp lại chung một phòng...”
Hoàng Oanh nghe đến đây liền hít sâu một hơi.
Nhìn thấy bộ dạng này của Hoàng Oanh, Lộ Nhâm vội giải thích, “Tuy em chung phòng với anh Lâm nhưng mà không có làm gì hết.”
“Thật đó, chỉ nằm thôi.”
Lộ Nhâm không muốn Hoàng Oanh lại tưởng Ân Bắc Lâm với cậu bên nhau rồi, “Chính là hai người đàn ông, không đúng, hai trai thẳng cùng nằm trên giường, anh em tốt nói chuyện phiếm mà thôi, mấy chuyện khác đều chưa...”
Lúc này, Ân Bắc Lâm mãi không nói chuyện bỗng “Ồ?” một tiếng.
Anh quay sang dùng đôi mắt phượng đen thẳm sắc lẹm nhìn cậu, có chút đùa giỡn mà lặp lại vế sau của Lộ Nhâm.
“Anh em tốt nói chuyện phiếm mà thôi, mấy chuyện khác đều chưa?”
Lộ Nhâm lúng túng “Hả” một tiếng, bị Ân Bắc Lâm dọa cho lắp bắp, “… Không, không phải sao…”
Không, nếu không thì sao… Không phải anh em tốt đắp chăn nói chuyện đơn thuần thì còn có thể nói thế nào?
Đồ chơi nhỏ trùm chăn say rượu à?
Ân Bắc Lâm cười nhẹ, thản nhiên nói: “Có vẻ trí nhớ cậu không tốt lắm.”
Lộ Nhâm cũng không rõ câu nói này của nam chính là có ý gì.
Trong video, không phải cuối cùng nôn rồi sao?...
Thực sự không có gì cả.
Nhưng Ân Bắc Lâm nói như vậy, Lộ Nhâm lại lúng túng cúi đầu, không dám nói.
Hoàng Oanh, "..."
Cô nghe thấy câu nói này của Ân Bắc Lâm, Lộ Nhâm lại giống như chú cừu con hèn nhát ngồi ở bên cạnh, bộ dáng vô cùng xấu hổ không dám động đậy, bỗng cảm thấy cực kỳ kỳ lạ...
Hình như vai diễn bị đảo ngược rồi, Ân Bắc Lâm còn giống phản diện hơn cả Lộ Nhâm.
Một lúc lâu sau, Hoàng Oanh thở dài, “Được rồi, không cần nói thêm nữa.”
“Tôi không quan tâm rốt cục hai người đắp chăn nói chuyện hay là cái gì khác,” Hoàng Oanh hít sâu, sắc mặt không quá dễ coi, một tay cô day day mày, dừng lại hai giây, “Bắc Lâm, cậu từ chối Lạc Cửu Ca vì chuyện này sao?”
Lộ Nhâm, “…?”
Ân Bắc Lâm không dứt khoát, “Chắc vậy đi.”
Lời này của Ân Bắc Lâm vừa dứt, Lộ Nhâm lập tức bị Hoàng Oanh nhìn một cái từ gương trước với biểu cảm phức tạp.
Bản thân Lộ Nhâm cũng bối rối.
Nhưng cậu nghĩ lại, lẽ ra phải là Ân Bắc Lâm từ chối Lạc Cửu Ca vì nữ phụ của “Đao Phong”.
Trong lúc liên tưởng lời Ân Bắc Lâm nói trí nhớ không tốt, Lộ Nhâm bừng tỉnh.
Ý của Ân Bắc Lâm hẳn là muốn nhắc nhở cậu phải luôn ghi nhớ thân phận đồ chơi, giả vờ trước mặt Hoàng Oanh.
Hiểu rồi.
Chẳng phải chỉ là phối với nam chính vô điều kiện thôi sao? Quá dễ.
Khi bắt gặp lại ánh mắt của Hoàng Oanh, Lộ Nhâm thay đổi vẻ mặt kinh ngạc, ăn không nói có gật đầu, suýt chút nữa dán hai chữ "Cùng một chiến tuyến với Ân Bắc Lâm" lên mặt.
Hoàng Oanh, "..."
Hoàng Oanh thở dài.
Lúc này, ô tô cũng đang đến gần địa điểm quay phim của đoàn phim "Đao Phong", Hoàng Oanh đỗ xe vào lề đường.
Cô quay đầu lại, không chút thân thiện nhìn chằm chằm Lộ Nhâm.
“Tôi không biết gần đây cậu dùng—” Hoàng Oanh nói đến đây liền dừng lại, “Con đường nào để quen biết Ân Bắc Lâm.”
Lộ Nhâm nuốt nước miếng.
Ban nãy Hoàng Oanh muốn nói cậu dùng thủ đoạn gì nhỉ ...
"Nếu bây giờ quan hệ giữa hai người cũng gọi là thân," Hoàng Oanh nói tiếp, "Thì tôi mong cậu cẩn thận lời nói và hành động của mình."
"Hình tượng của Ân Bắc Lâm được xây dựng qua suốt cử chỉ lời nói suốt năm năm qua, nhưng mà nếu cậu có chút tình cảm gì với cậu ấy, thì tốt nhất đừng lựa chọn đi phá đám cậu ấy."
Đúng là Hoàng Oanh, không hổ là quản lý biết suy nghĩ cho nam chính!
Lộ Nhâm nghe Hoàng Oanh nói, lại có cảm giác là lời của mẹ chồng đáng ghét nói với cô con dâu nhỏ.
Nghĩ đến đây, cậu rùng mình lắc đầu - trong đầu cậu đang nghĩ gì vậy?
Nhưng lắc đầu xong, Lộ Nhâm nghe thấy Hoàng Oanh lạnh giọng nói: "Ý của cậu là gì? Không hiểu lời tôi nói?
"Không không,” Lộ Nhâm điên cuồng gật đầu, “Chị Oanh, em nghe hiểu rồi, nghe hiểu rồi.”
“Nghe hiểu rồi thì cho tôi cách liên lạc," Hoàng Oanh lạnh lùng nói, "Cả cách liên lạc với quản lý và trợ lý của cậu nữa, tôi có chuyện muốn nói với họ.”
Lộ Nhâm ngoan ngoãn đưa WeChat lên.
Nhưng lúc này, điện thoại bị giật lấy.
Lộ Nhâm hơi ngây người, nhìn