Nhiêu Manh Manh và Lạc Cửu Ca, còn có cả Hứa Thanh Thanh cùng nhau thương lượng một chút.
Chẳng mấy chốc Hứa Thanh Thanh hừ lạnh, nhéo lỗ tai Châu Tử Xuyên, kéo tên nhãi này từ trên cây xuống.
Mặt Châu Tử Xuyên ấm ức: "Đau quá!"
Lạc Cửu Ca khẽ mỉm cười, đôi mắt đẹp lay chuyển: “Tử Xuyên, cậu là con trai duy nhất trong bốn người chúng ta, sao lại có thể trốn bên cạnh chứ?”
"Chị Cửu Ca nói đúng." Nhiêu Manh Manh gật đầu, nhàn nhạt cười: "Nếu vừa rồi Tử Xuyên không nghe gì cả, vậy chút nữa xông pha đầu tiên đi.”
Châu Tử Xuyên: “Hả?"
[Cái bùng binh này là sao đây? Cảm giác giống như ba bá vương và một tên em trai ngu ngốc vậy…]
[Ban đầu Châu Tử Xuyên đến chương trình dành cho các cặp đôi là vì mất các fan nữ, tôi chuyển thành fan mẹ rồi.]
[Fan mẹ dự bị 1.]
Bên kia.
VJ theo ở phía sau, nhóm bốn khách mời đã tiến vào mê cung rồi.
Mảng tường lớn đầy lá xanh che chắn tầm mắt, Lộ Nhâm chỉ có thể nhìn thấy một con đường màu xi măng xám tro trước mặt.
Ngẩng đầu nhìn ra xa hơn có một chiếc thang máy và sau lưng là trời xanh mây trắng.
Đi một hồi đã đến cửa ải đầu tiên: Nhà ma.
Cửa nhà ma toàn bộ đều là những bộ xương trắng âm u.
Trên cửa vẽ một oán nữ bằng máu tươi, còn có cả đầu của trẻ con với hốc mắt màu máu đó ở trên, nối đuôi nhau thành cửa chính.
trợ lý đạo diễn đứng ở cửa cầm một tấm bảng.
Mời vào, cam kết sẽ không thét chói tai!
Lộ Nhâm hỏi theo bản năng: "Cho nên là không thể thét chói tai sao?"
"Tôi hiểu rồi." Triệu Thiên Dữ chớp chớp mắt, treo kính râm trước ngực: “Mấy người ở đây là để cố ý dọa người khác, đúng không?”
Trợ lý đạo diễn khẽ mỉm cười: "Đúng vậy."
Thì ra là như vậy, thảo nào bảo người khác đừng thét chói tai.
Có điều cho dù có người dọa, Lộ Nhâm cũng không có cảm giác gì cả.
Lúc cậu học xong đại học có đóng vai quần chúng, có lúc anh và bạn học cùng kiếm thêm thu nhập, cũng thường xuyên đi đến những đoàn phim kinh dị.
Hơn nữa cả những NPC trong nhà ma, dù sao thì thường xuyên lặp đi lặp lại kiểu kéo người đó, dù sao thì hóa trang cũng không nhận ra, cậu thường xuyên đóng vai Cương Thi, có lúc lại đóng vai một người chết nằm trên đất, lúc thì lại đóng vai một quỷ nữ chết thê thảm.
Trong lòng Lộ Nhâm cười thầm, với chuyện này thì mình cũng là người có kinh nghiệm từng trải.
Nghĩ như vậy, cậu lại nhìn nam chính một cái.
Ân Bắc Lâm dửng dưng ôm ngực, hoàn toàn không có ý sợ.
Lộ Nhâm yên lặng gật đầu, xem ra cái cam kết này hẳn là hoàn thành rất nhanh thôi.
Cậu vừa mới nghĩ như vậy, Triệu Thiên Dữ ở bên cạnh khẽ mỉm cười: “Tiểu Lộ, không sao cả, có anh Triệu của cậu ở đây rồi.”
Lộ Nhâm sững sờ: "...!Gì vậy?"
[Lần trước không phải chúng ta cùng từng vượt qua chương trình nhà ma rồi hay sao.] Triệu Thiên Dữ cố ý nhấn mạnh hai từ “lần trước”, nhìn cậu rồi khẽ mỉm cười.
Nụ cười đem theo một phần tà mị, hai phần khinh bỉ, bảy phần ngấy đó lại treo trên mặt.
Anh ta ra vẻ lấy kính râm ra: “Không sao đâu, nếu như lần này cậu sợ, vậy thì anh Triệu là tôi đây sẽ bảo vệ cậu.”
[Cái quỷ gì vậy? Quan hệ giữa Triệu Thiên Dữ và Lộ Nhâm tốt như vậy sao?]
[Mẹ ơi, Triệu Thiên Dữ cứ khua môi múa mép như vậy trước mặt Ân Bắc Lâm sao?]
[Chẳng lẽ trước kia anh ta có gì đó với Lộ Nhâm thật, bây giờ không cam lòng à?]
[Mọi người mau xem hotsearch đi, những hình ảnh tương tác giữa Thiên – Lộ trước kia đều được đăng rồi, bọn họ thật sự sẽ không tán gẫu sao.]
[Bạn trai cũ và bạn trai hiện tại gặp nhau, không phải là rất khó xử sao?”
Ông Ân ở bên ngoài màn hình hừ lạnh.
“Người tinh cũ ở đây.” Ông Ân đắc ý nhìn những bình luận [???] trên màn hình ngày càng nhiều: “Ông xem đi, chiêu này của tôi không tồi chứ.”
Quản gia Trương đứng ở bên người ông Ân, gật đầu phụ họa.
Nhưng lại khựng lại, dường như quản gia Trương nghĩ đến cái gì đó, có chút nghi ngờ nói: “Nhưng mà ông chủ, tôi nhớ chúng ta không có tìm tên nhóc nhà