Cuối cùng Quan Cảnh đổi vị trí với Triệu Thiên Tự, Quan Cảnh đi mở đường, bốn người mới đi ra từ trong lối đi cầu thang chật hẹp.
Nhưng mà thật ra ngôi nhà ma ở phía sau không có kinh khủng gì cả, ngoại trừ Triệu Thiên Tự luôn buồn bực đi bên cạnh Quan Cảnh, ba người khác thì nhẹ nhàng thả lỏng đi ngang qua.
[Hôm nay là phần kết của lời nói dối trong nhà ma: Tôi không sợ Triệu Thiên Tự, tôi muốn cậu bảo vệ tôi Quan Cảnh, toàn bộ đều nhờ anh Ân Bắc Lâm, chỉ có Lộ Nhâm là con người thành thật, ha ha ha ha ha.]
[Triệu Thiên Tự đúng là mãnh nam biến sắc ha ha ha ha ha ha ha.]
Đi ra từ nhà ma, vẻ mặt của Triệu Thiên Tự và Lộ Nhâm đều hơi mất tự nhiên.
Triệu Thiên Tự gần như thả lỏng cánh tay kéo Quan Cảnh sau khi ra khỏi nhà ma mà ôm ngực đứng ở bên cạnh rồi vẫn mang kính râm.
Quan Cảnh nhìn anh ta, anh ta giả vờ không nhìn thấy.
Anh ta vốn cho rằng tên nhóc này hẳn là tự làm mình mất mặt rồi đi, ai biết thế mà Quan Cảnh làm ra dáng vẻ tủi thân với anh ta.
"Anh Thiên Tự, em đã sợ như vậy mà còn chặn ở phía trước cho anh nhưng tại sao anh không để ý đến em."
"..."
Đm! Triệu Thiên Tự cười ha ha, anh ta nở nụ cười dối trá: "Anh không chú ý cậu chỗ nào, đừng nói mò."
Quan Cảnh rất kinh ngạc kêu lên "A?" một tiếng: "Thật sao, em cho rằng anh đeo kính râm vì không muốn nói chuyện với em chứ."
"..."
Mẹ nhà cậu, Quan Cảnh cái đồ con trai tâm cơ này! ! !
Triệu Thiên Tự nghiến răng ken két, gân xanh trên mu bàn tay anh ta dùng để tháo kính hiện lên, anh ta gắng gượng nở nụ cười.
"...!Ha ha, không có, cậu suy nghĩ nhiều rồi."
[Nụ cười này của Triệu Thiên Tự, ha ha ha ha ha ha sao lại giả tạo như thế!]
[Không hiểu nên tôi hỏi, bình thường Quan Cảnh và Triệu Thiên Tự có gặp nhau không, vì sao Quan Cảnh dính Triệu Thiên Tự như thế.]
[Chắc là không có.
Nhưng mà Quan Cảnh có xuất thân là ngôi sao nhỏ tuổi, hình như khi còn bé cậu ấy giống từng hợp tác với Triệu Thiên Tự.]
Một bên khác, Lộ Nhâm thì cúi đầu nhìn có vẻ rất chột dạ ẻ.
Trên thực tế cậu đang rất chột dạ.
Đạo diễn giúp họ vượt qua một ải, Lộ Nhâm đi bên cạnh nam chính, thỉnh thoảng mắt cậu lướt qua bộ phận quan trọng nào đó của Ân Bắc Lâm cái.
Cậu thấy dáng vẻ đi bộ của anh rất bình thường...!Chắc là không có chuyện gì?
Nhưng mà cũng là trò đùa kỳ dị, Lộ Nhâm thầm cười ha ha trong lòng, hết lần này tới lần khác tại sao lại đụng trúng chỗ đó!
Lộ Nhâm chậc chậc cảm thán, nhìn đi, ai bảo anh bình thường liều mạng đùa giỡn lưu manh, lần này xong chưa?
[Ha ha ha ha ha ha tại sao chị dâu còn nhìn nữa ha ha ha ha ha, chừa vài cái quần cho họ Lâm chúng ta đi! ]
[Cậu ấy đang kiểm t ra.]
[Kiểm tra chất lượng ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha.]
[Không phải...!Tôi không hiểu, tôi đã muốn nói là mấy người thừa nhận Lộ Nhâm là chị dâu nhanh như vậy à? ]
[Đúng vậy, hơn nữa không có ai cảm thấy Lộ Nhâm cố ý sao? Không nói nên lời.]
[Không cần phải mắng đó chứ? Chuyện này sao phải cố ý...!Lộ Nhâm cũng không muốn đụng vào.]
[Chị dâu còn cần người ta thừa nhận sao, cậu Lâm đã công khai rồi.]
[Nếu là cậu ấy cố ý thì sao lại nhìn chằm chằm vào con trâu của cậu Lâm chứ ha ha ha ha ha ha cậu ấy còn cười trộm nữa.]
Làn mưa đạn này vừa hiện lên, một giây sau, trong màn đạn hiện lên ký hiệu [!!!].
Bỗng nhiên Ân Bắc Lâm ôm cổ Lộ Nhâm rồi ấn cậu vào trong ngực.
Lộ Nhâm vừa âm thầm hả hê ở trong lòng, cậu còn chưa kịp phản ứng liền bị Ân Bắc Lâm ấn vào người.
Đôi mắt phượng đen sâu thẳm của nam chính nhìn chằm chằm vào cậu, bốn mắt nhìn nhau, Lộ Nhâm nuốt một ngụm nước bọt, lập tức lộ ra vẻ mặt ngượng ngùng.
Ân Bắc Lâm ôm cậu đi lên phía trước, phát ra giọng nói trầm thấp từ tính "Hửm?": "Thích nhìn anh như vậy sao?"
Ai thích nhìn anh? Khóe miệng Lộ Nhâm giật giật, cậu yếu ớt giải thích: "...!Đúng là do em quan tâm anh."
"Ồ?" Ân Bắc Lâm nhíu mày, từ chối cho ý kiến mà hỏi: "Vậy vừa nãy em cười cái gì."
...!Nam chính anh là yêu quá Hỏa Nhãn Kim Tinh gì đó sao?
Lộ Nhâm ấp úng nói không ra lời, một giây sau, lỗ tai cậu bị Ân Bắc Lâm thuận tay nhéo nhéo.
[Ư ư ư, bóp lỗ tai, tuyệt quá.]
[Cậu Lâm có sự thay đổi lớn quá, tôi chưa từng nghĩ tới chuyện anh ấy thích dính người như vậy...]
[Tôi cũng muốn sờ tai chị dâu, tôi thấy sờ đã quá hì hì ha ha ]
Lòng bàn tay Ân Bắc Lâm còn mang theo hơi lạnh rùng mình từ nhà ma, vành tai cậu bị vân vê như thế khiến Lộ Nhâm giật mình một cái, một giây sau, con người đang ôm cậu bỗng nhiên nhích lại gần một chút.
"Cười vui vẻ như vậy." Giọng nói Ân Bắc Lâm trầm thấp từ tính, miễn cưỡng như mang theo dòng điện: "Em đã thích như thế thì về nhà anh sẽ cho em nhìn đủ."
Lộ Nhâm: "..."
Tai Lộ Nhâm "Phốc" đỏ bừng lên!
Đại ca, đây này, đây là đang phát sóng trực tiếp!!! Lộ Nhâm muốn tìm một cái lỗ để chui vào, bóp mẹ nó, chuyện cậu meo meo có thể tuyên truyền ra ngoài sao???
[??? Tại sao bỗng nhiên lỗ tai chị dâu đỏ lên??]
[Chị dâu thẹn thùng thật đáng yêu hắc hắc hắc.]
[Rốt cuộc cậu Lâm đã nói cái gì! A a a a a Anh ấy che mic khiến tôi không nghe thấy! ]
[Vì, sao, lại, che, mic.]
[Nhưng tôi là sao Bắc Đẩu!! Cậu Lâm anh coi sao Bắc Đẩu chúng tôi thành người ngoài sao hu hu hu.]
[Tôi muốn nghe tôi muốn nghe tôi muốn nghe! Mèo con muốn lăn lộn!!!]
[A a a a a a a a a a a rốt cuộc anh ấy nói cái gì?]
[Đoán thử: Cục cưng, em nhìn con trâu của anh có thấy hài lòng không?]
[Phụt ha ha ha ha ha ha ha ha ha điên rồi.]
Mãi cho đến ải thứ hai, lỗ tai đỏ rực của Lộ Nhâm mới tan đi.
Ải thứ hai, đạo diễn hỗ trợ dẫn bọn họ đi tới thang máy Lộ Nhâm từng thấy, ở trên đó đều có thẻ bài đang được dựng lên.
[Hứa không được nhắm mắt quá năm giây!]
"Bởi vì thầy Triệu là người đầu tiên không làm được lời hứa, cho nên tự động mất tư cách khiêu chiến."
Triệu Thiên Tự: "..."
Sắc mặt Triệu Thiên Tự rất khó coi, anh ấy muốn nói tổng cộng có ba ải, mình không làm được một ải thì tại sao lại không có tư cách?
Nhưng nếu anh ta nói như vậy thì ngay cả bản thân anh ta cũng thấy đang tự hạ mình.
Thế là khóe môi Triệu Thiên Tự hơi nhếch lên, anh