Đừng nói là Lộ Nhâm, ngay cả một khách mời bị loại cũng sững sờ.
Điểm hẹn bên ngoài Ngôi Nhà Tuyết.
Châu Tử Xuyên chạy trước hai bước, nhìn chằm chằm bức ảnh trên màn hình, xem đi xem lại, kinh ngạc nói: "Thật sự có hoa hồng sao?"
"Bên chúng tôi và bên họ giống nhau đúng không?" Châu Tử Xuyên hỏi "Nhưng tôi xem nơi này rồi, không có hoa hồng."
Đạo diễn Từ bí hiểm, "Cậu xem kỹ lại đi?"
Quan Cảnh sờ cằm, đôi mắt cáo tựa như trầm tư nói: "Đạo diễn, là dấu vết trên tường lá sao?"
Đạo diễn Từ mỉm cười.
"Tôi và Manh Manh cũng đã xem những dấu vết đó rồi," Hứa Thanh Thanh cau mày, "Tôi cũng xem tường lá rồi, nhưng những dấu vết đó đều lộn xộn, không có hoa văn hoa hồng…"
Nhưng trong giây tiếp theo, Hứa Thanh Thanh khựng lại, mắt cô đột nhiên mở to.
"Nhìn thấy những dấu vết đậm màu nối thành chữ trên bức tường cây đối diện chưa?" Giọng nói trầm thấp thu hút của Ân Bắc Lâm vang lên trong tai nghe, "rose."
"Hoa hồng."
Lộ Nhâm ngây ra, vội vàng chăm chú nhìn bức tường đối diện.
Đm! Thật này!
Bởi vì trước đây tâm trí của cậu chỉ toàn hoa hồng, hoặc là hình dạng hoa hồng, hiện tại mới nhìn kỹ từ hướng cậu đang đứng, Lộ Nhâm nghiêng đầu điều chỉnh góc độ, bức tường cây ngăn cách này, phía sau còn mê cung kéo dài, vừa hay có thể phiên thành mấy chữ hoa hồng!
Nhưng nếu góc độ không đúng thì rất khó nhìn ra.
Lộ Nhâm sững sờ, "Đm, anh, anh đỉnh quá…"
Thuận theo lối nghĩ này, Lộ Nhâm bỗng càng thêm hăng hái.
Chú cừu nhỏ nhanh chóng lướt qua những nơi có thể tạo thành một góc.
Trong vòng chưa đầy mười phút, tất cả bốn bông hồng đã được tìm thấy.
Cho đến lúc này, ông cụ ngoài màn hình mới hơi thả lỏng lưng, dựa vào chiếc ghế bành bằng gỗ đàn hương.
Quản gia Trương nhìn thấy cảnh này khẽ mỉm cười, "Không phải ông chủ lo cậu phát bệnh chứ?"
"Làm sao có thể?!" Ông Ân nhìn ông một cái, "Tôi lo nó mất mặt!"
"Nói được làm được, không được nuốt lời, đó là lời răn dạy của nhà họ Ân!" Ông Ân hừ một tiếng, "Nó bệnh thì sao, cho dù lời hứa hẹn trẻ con thì Ân Bắc Lâm cũng phải làm xong mới được."
Nhưng nói như vậy, Ân Hành nhìn chằm chằm vào màn hình, khóe miệng nở nụ cười tự hào.
Bên kia, bình luận om sòm.
Ở phía bên kia, đã có một cuộc cãi vã kịch liệt trong cuộc đánh nhau.
"Trời ạ, thảo nào có màu nhạt màu đậm, mê cung này còn có cả tường cao tường thấp, hóa ra là để hahahaha"
"Ý tưởng như thế này thì nhìn gần đúng là khó thấy, cách xa hơn chút cũng chưa chắc đã thấy, chỉ có thể nói ban nãy Lộ Nhâm ngồi ở ngay chính giữa, có thể nhìn thấy bức tường ngăn bằng lá ở tay trái, lại có thể nhìn thẳng góc đó, vừa hay nhìn ra, hay thật!"
"Tôi cũng nghĩ đến dấu vết trên tường, nhưng không ngờ nó lại tạo thành chữ hoa hồng trong tiếng anh, xỉu"
"Tôi hiểu rồi, lời hứa của ải hai với ải ba có liên quan đến nhau, lời hứa trước nói lúc cất cánh hạ cánh không được nhắm mắt quá năm giây, nhưng cả quá trình ít nhất có hai phút.
Nếu có thể đoán ra thì không cần khách mời vất vả một tiếng đồng hồ, chỉ cần biết nơi nào có nhiều tường ngăn nhất, sau đó dựa theo kết cấu mê cung nhìn thấy ban nãy là có thể tìm ra rose tiếp theo"
"Có lý đm"
"Triệu Thiên Dữ với Quan Cảnh đi về một tiếng còn không đủ, sao có thể tìm xong… Thì ra như vậy, ải này chắc không phải kiểm tra thể lực mà là khả năng phán đoán trong tình huống như thế này thì đúng hơn"
"Không hiểu ekip chỉ nói tìm bốn bông hồng, còn nói gì mà màu nhạt màu đậm,ban đầu người bình thường đều sẽ nghĩ tìm hoa hồng thật"
"Tôi thấy ekip cố ý chơi, tám người đều thật đáng thương, bị giày vò lâu như vậy, cảm giác như sắp bệnh rồi!
"Đúng đó, không phải sáng nói rồi à, còn có cuộn cảm hoa hồng kia, phải đứng ở xa bất động ba bốn giây mới có phản ứng, chẳng bằng đừng cho, đúng là cạn lời luôn đấy"
"Cũng không cần như vậy chứ,ekip nói quan sát vượt quá giới hạn sẽ loại khách mời ra ngoài, đơn giản đến thế thì đừng chơi nữa"
"Chỉ có góc nhìn của tôi kỳ sao, hahaha tôi thấy nếu là tôi thì tôi thoát game lâu rồi, bây giờ thấy tám người có thể kiên trì trong tình huống có thể lựa chọn từ bỏ lâu như vậy, đúng là giỏi thật"
"Tôi cũng thấy vậy… Bây giờ tôi tự dưng thấy Hứa Thanh Thanh cũng cuốn quá đi, nhớ hồi đầu tiên cổ là kiểu người cơm không hợp là không ăn, không ngờ cô ấy có thể kiên trì lâu như vậy"
"Đúng đó, Nhiêu Manh Manh cũng quan sát dấu vết trên tường lá với cô ấy"
"Đó là con gái chăm sóc lẫn nhau, tôi đoán có thể nhóm nữ muốn kiên trì nhưng nghxi đối phương có thể không thoải mái nên chủ động đưa ra ý từ bỏ"
"Hahahaha Châu Tử Xuyên là đồ ngốc!"
"Tôi phát hiện cái này, hình như chỉ có ông Lâm không nói với chị dâu mình ở trong hầm lạnh…"
"Đm, bạn nói vậy tôi cũng nhận ra…"
abn đúng là không nói với Lộ Nhâm mình ở trong hầm lạnh.
Lộ Nhâm thu thập bốn bông hồng, cuối cùng cũng có thể cởi cái đầu cừu bông khó chịu muốn chết ra.
Nhân viên như ngay lập tức xuất hiện bên cạnh cậu, lái xe chở cậu đến hầm lạnh.
Cảm xúc đó không được quá tốt!
Cậu bị nóng đến mức chỉ mong đi tới nơi có vẻ lạnh cóng đó để hạ nhiệt.
Vốn dĩ Lộ Nhâm đang rất vui.
Vừa đi vào nơi được gọi là Vùng Đất Băng Giá này, chỉ lối vào u lạnh cũng khiến Lộ Nhâm kêu một tiếng, thoải mái chớp mắt.
Cũng xem như không nóng nữa!!
Đi vào trong, cậu mới phát hiện thì ra sáu người đều ở đây.
Lạc Cửu Ca, Nhiêu Manh Manh và Triệu Thiên Dữ đắp một cái chăn, Châu Tử Xuyên và Hứa Thanh Thanh mặc đồ hóa trang, Châu Tử Xuyên là cún, Hứa Thanh Thanh là mèo, Quan Cảnh cũng chưa c ởi đồ gấu ngựa trên người ra.
Mọi người đều bỏ đội đầu ra còn chưa thay đồ, chỉ có…
Lộ Nhâm nhìn sang bên, quay lại, có chút hoang mang hỏi, "...Anh Lâm không ở đây sao?"
Hỏi xong, Lộ Nhâm liền nghe thấy tiếng cạch sau lưng.
Cậu vội vàng quay đầu, nhìn thấy cánh cửa đóng chặt phía đối diện mở ra.
Lộ Nhâm sững người, hơi ngây ra, mở to mắt!
Tiếp theo, Lộ Nhâm phi như tên qua.
Lộ Nhâm cuống quýt vây lấy nam chính, "Anh, anh không sao chứ."
Đôi môi mỏng của Ân Bắc Lâm bị lạnh đến mức không còn chút huyết sắc, sắc mặt cũng trắng bệch, chỉ đứng cạnh cậu, giọng nói lạnh lẽo.
"Tôi không sao"
Không sao? Lộ Nhâm sắp phun câu "Đm" ra rồi, lúc này còn giả bộ?
Nước da thành như này, chưa đi là còn may.
Còn chưa kịp nói với Ân Bắc Lâm, Lộ Nhâm đã nhanh chóng cởi cái móng cừu xuống, đặt mu bàn tay lên đầu Ân Bắc Lâm.
Vừa chạm vào, không biết là thân nhiệt của cậu quá nóng hay là Ân Bắc Lâm quá lạnh.
Mu bàn tay cậu như bị k1ch thích bởi sự lạnh lẽo ghê người này.
Cmn, lạnh quá!
Lộ Nhâm nhìn xung quanh thấy còn có chăn, vội vàng quấn lên Ân Bắc Lâm.
"Xảy ra chuyện gì?" Cậu nhíu mày, "Anh, người anh lạnh quá…"
Đạo diễn Từ bên cạnh kinh ngạc thốt lên, "Cậu không có nói cho Tiểu Lộ sao?"
…Nói gì?
Lộ Nhâm hoang mang nhìn diễn Từ một cái.
Đạo diễn Từ chớp mắt, "Người chỉ huy sẽ phải ở trong hầm lạnh."
"Hầm lạnh?"
"Cảm biến và màn hình hiển thị bản đồ đang ở trong phòng băng," Đạo diễn Từ khịt mũi duỗi tay chỉ vào cửa bên cạnh, "Cậu ở bên ngoài phơi nắng bao lâu thì họ ở trong đây bấy lâu."
Lộ Nhâm sửng sốt.
...Cậu ở bên ngoài phơi nắng bao lâu thì Ân Bắc Lâm ở trong đây bấy lâu?
Phản ứng lại, Lộ Nhâm có chút khó chịu.
"Sao anh không nói cho em biết…" Lộ Nhâm không nhịn được vươn tay ra quấn chăn trên người Ân Bắc Lâm chặt hơn một chút, chán nản nói: "Anh nói với em thì ban nãy em đã không nghỉ."
Có lẽ là chính mình nóng quá nên mới quấn chăn cho nam chính, cậu thấy cả người Ân Bắc Lâm lạnh toát, tóc cũng có hơi lạnh.
Lộ Nhâm cảm giác như trong lòng bị nhéo một cái, không khỏi mím môi.
…Sớm biết Ân Bắc Lâm ở trong hầm lạnh, cậu chắc chắn sẽ cố gắng hơn.
Giữa lúc tìm hoa hồng thật sự quá nóng, cậu lười nhác một hồi, ít nhất cũng lãng phí gần mười phút.
Nghĩ đến cuối cùng tìm được bốn chữ hoa hồng dễ dàng như vậy, Lộ Nhâm nhịn hồi lâu, càng cảm thấy áy náy.
Có lẽ nếu nhìn kỹ, cậu cũng sẽ không để Ân Bắc Lâm thành ra như này.
Lộ Nhâm cúi đầu buồn bã nói: "Anh… xin lỗi."
"Được rồi, làm thế làm gì," Ân Bắc Lâm khịt mũi, nhếch khóe môi, "Cũng không thiếu mấy phút đó."
"Huhuhuhu bỗng có chút cảm động"
"Tôi cũng vậy"
"Nhất Lộ Hướng Bắc dính chặt vào 5555"
"Bỗng thấy hai người tốt thật, thật ra chị dâu cũng nóng lắm, còn thấy bản thân chưa đủ tốt, tôi muốn rơi nước mắt cá sấu quá"
Lộ Nhâm còn muốn nói gì đó, Ân Bắc Lâm day đầu cậu, nhếch mày, "Còn muốn nói? Có để đạo diễn Từ nói không?"
…Đạo diễn Từ?
Lộ Nhâm tỉnh táo lại, quay đầu nhìn - không chỉ có Đạo diễn Từ, Châu Tử Xuyên, Nhiêu Manh Manh, Lạc Cửu Ca, Triệu Thiên Dữ và Quan Cảnh đều đang nhìn chằm chằm vào cậu.
Lộ Nhâm đỏ mặt.
Nhưng ngoài cậu ra, những khách mời khác thực ra không hề ngại ngùng gì cả, họ vẫn đang nhìn cậu với nụ cười đầy ẩn ý yêu thương, trên mặt lộ rõ vẻ hóng chuyện!
Chỉ có Lộ Nhâm một mình xấu hổ muốn chết, nhịn không được, không dám ngẩng đầu.
Đạo diễn Từ ho một tiếng, vỗ tay.
"Trước hết, chúng tôi xin chúc mừng Tiểu Lộ và Bắc Lâm đã cùng nhau hoàn thành lời hứa ở tập này!"
Đạo diễn Từ mỉm cười, "Tất nhiên, đừng thất vọng nếu các bạn chưa hoàn thành, chúng ta không phải là chương trình thi đấu, ải này không phải là để so thắng thua với người khác."
"Tôi thấy có rất nhiều bình luận nghi ngờ về màn này," Đạo diễn Từ bình tĩnh nói, "Đầu tiên phải rõ ràng, trước đây người trong ekip cũng đã thử qua, bộ đàm cũng đem theo để quan sát sức khỏe, duy trì giới hạn cơ thể."
"Nhiệm vụ này khó về cả tâm lý và thể chất, con người cũng không thể dễ dàng duy trì khả năng suy nghĩ trong môi trường nóng bức hay giá lạnh." Đạo diễn Từ nói, "Nhưng vì là trực tiếp nên phải rõ ràng, trước đây người trong ekip cũng đã thử qua, bộ đàm cũng đem theo để quan sát sức khỏe, vượt qua giới hạn nhất định sẽ đưa khách mời ra ngoài, nếu có sự cỗ sẽ luôn có người chuyên nghiệp bên cạnh xử lý."
"Hơn nữa, đây cũng là lý do chúng tôi phát trực tiếp."
"Có giám sát là có thể giày vò người ta như vậy à? Cạn lời"
"Suy cho cùng cũng chính là đem người nổi tiếng làm công cụ kiếm tiền mà thôi, vì rating mà cái gì cũng có thể làm"
"Không đến mức giày vò mà, thực sự," Đạo diễn Từ cười, "Chúng tôi chỉ hy vọng màn cuối tập này đủ khó."
"Nếu mọi người còn nhớ, khi "Người Tình Trong Mộng" mới chiếu, có nói tình yêu do ba thứ căn bản tạo nên: mãnh liệt, thân thiết và lời hứa."
"Ekip chúng tôi dựa theo điều này mà phát triển." Đạo diễn Từ nói, "Có thể thấy, ở chủ đề thân thuộc chúng tôi đã dùng chất huỳnh quang, đến chủ đề mãnh liệt chúng tôi lại chọn nhịp tim để chứng minh."
"Nhưng đối với chủ đề lời hứa ở tập này, ekip đã thảo luận rất lâu – nhận thấy lời hứa rất khó để dùng một thứ cụ thể giống như ở hai tập trước để thể hiện.
Thân thiết có thể nhận thấy qua tiếp xúc, mãnh liệt có thể đo lường bằng nhịp tim nhưng lời hứa lại khó dùng một tiêu chuẩn nào để khái quát."
"Lời hứa có thể dùng hành động để chứng minh."
Đạo diễn Từ hơi ngừng lại, nói, "Nên ải thứ ba chính là trọng tâm mà chúng tôi thiết kế cho chủ đề lời hứa."
Phía sau máy quay, đạo diễn Từ nói nghiêm túc, "Tập này, chúng tôi không có tiêu chuẩn nên lựa chọn biến lời hứa thành một ải."
"Mọi người có thể thấy, dù là lời hứa chủ động hay bị động," Đạo diễn Từ nói, "Đối với mỗi người, đều không phải chuyện dễ dàng."
"Có người sợ nhà ma, có người sợ độ cao, ải thứ ba vừa mệt vừa khó, nhưng những trắc trở với một đôi tình nhân trong cuộc sống có thể còn nhiều hơn ải thứ ba này – cho dù là cha mẹ ngăn cản, yêu xa hay là khi cả hai cảm thấy trái tim mình