……Váy?
Thay váy gì?
Lộ Nhâm hoang mang.
“Nghe Đạo diễn Từ nói rồi, nhanh đi sửa soạn,” Ân Bắc Lâm nhìn cậu, thản nhiên nói, “Đừng để người khác đợi.”
Cái gì mà đừng để người khác đợi?
Hai mắt Lộ Nhâm đen sì, muốn hỏi trời hỏi đất, đây rõ ràng là cảnh định tình của Ân Bắc Lâm và Nhiêu Manh Manh mà? Liên quan gì đến cậu?
Nhưng mà lúc này, Ân Bắc Lâm lại “Hử?” một tiếng, “Lộ Nhâm, không nghe thấy sao?”
Một tiếng “Hử” này không biết là ý gì, bốn chữ “không nghe thấy sao” nghe như không có chuyện gì vậy.
Nhưng mà Lộ Nhâm lại nghe ra một chút uy hiếp.
Nhìn mặt Ân Bắc Lâm, đôi mắt lạnh lùng bình tĩnh đó đang nhìn cậu chằm chằm, lông mày khẽ nhếch.
...Năm triệu tệ!
Bị Ân Bắc Lâm nhìn như vậy, cả người Lộ Nhâm ớn lạnh suýt thì kêu tiếng thái giám.
Không để ý biểu cảm của Nhiêu Manh Manh bên cạnh, Lộ Nhâm lắp bắp nói đi ngay rồi đi mất.
...
Nói là đừng để người khác đợi nhưng mà Lộ Nhâm không tìm thấy phòng thay đồ ở đâu.
Đợi một lát mới có mấy cô gái vội vã chạy tới, “Lộ Nhâm đâu? Cậu nhìn thấy Lộ Nhâm...!Đm!”
Lộ Nhâm ngại ngùng vẫy tay với cô gái, “Tôi ở đây.”
Vẻ mặt mấy cô gái sững lại, rối rít nói xin lỗi rồi đưa cậu đến phòng thay đồ.
Cái gọi là phòng thay đồ, thật ra là một cái xe thương vụ.
Dù sao cũng là quay ngoại cảnh, còn là ngày hè, tuy có phim trường nhưng mà điều kiện cũng không tốt, bên ngoài còn có côn trùng, trong xe có điều hòa, cũng không dễ tẩy trang.
“Hôm nay anh Lộ không trang điểm à.”
Chuyên viên trang điểm nhìn cậu nói cậu đầu tiên.
Nói xong, hình như cô cũng cảm thấy bản thân lỡ lời nên có chút khó xử nhìn Lộ Nhâm.
Lộ Nhâm lại không có cảm giác gì, chỉ “Ừm” một tiếng.
Chuyên viên trang điểm ngập ngừng hỏi, “Vậy...!Hôm nay anh Lộ có ý kiến gì về việc trang điểm không?”
Lộ Nhâm “Hả?” một tiếng, “Tôi không có suy nghĩ gì, cô là chuyên viên trang điểm, cô cứ làm theo cảm giác của mình đi.”
Chuyên viên trang điểm có chút kinh ngạc, sau đó cô cười, “Tôi biết rồi.”
Lộ Nhâm nhìn cô cười vui vẻ cũng cười theo.
Mấy cô gái giúp việc đằng sau không khỏi nhìn nhau, bắt đầu nhắn tin sôi nổi.
“Đm, mặt trời mọc đằng tây à, Lộ Ăn Vạ nói chuyện dễ thế? Cô tin không?”
“Giả vờ thì giả vờ, chắc chắn là hôm qua mọi người trên Weibo chế giễu anh ta, hôm nay mới đến chỗ chúng ta diễn kịch”
“nsdd.jpg”
“Tôi cảm thấy hôm nay tâm trạng anh ta rất tốt, tnnd, hôm nay anh ta không trang điểm, ban nãy tôi còn nhìn nhầm lên hỏi anh Lộ ở đâu mà anh ta còn không giận, dọa chết tôi rồi”
“Cô đừng nói, tôi cũng suýt không nhận ra, mèo kinh ngạc.gif”
“Cũng may là cô chứ không phải tôi, tôi mới chạy khắp nơi hỏi Lộ Ăn Vạ ở đâu cíu hahaha, anh ta mà nghe được thì toi đời”
Một hồi sau, chuyên viên phụ trách trang điểm chính về rồi, mấy cô gái cũng cất điện thoại đi rồi bận bịu cùng chuyên viên trang điểm.
Lộ Nhâm ngồi trên ghế, mặc mấy cô gái quét qua quét lại mặt cậu.
Cậu không có cảm giác gì với trang điểm, bây giờ trong đầu chỉ nghĩ rốt cuộc chuyện này là thế nào.
Nói đến đây, tuy rằng vừa rồi còn bị Ân Bắc Lâm dọa sợ, nhưng bây giờ Lộ Nhâm cảm thấy mình không sợ Ân Bắc Lâm nữa!
Suýt thì bị tống tiền năm triệu tệ thì sao? Suýt thì quay video thì sao?
Không phải chỉ là suýt thôi sao, không phải đều chưa xảy ra sao? !
Bản thân cũng đâu làm thật.
Nguyên chủ đúng là có ý này nhưng mà cuối cùng không phải vì cậu xuyên qua nên mọi chuyện đều chưa thành sao?
Cho dù cả thế giới này quay quanh Ân Bắc Lâm thì nam chính cũng không đến nỗi vô pháp vô thiên vậy chứ? Lộ Nhâm thầm nghĩ.
Đây là xã hội pháp trị!
Không đến nỗi vì một suy nghĩ nhỏ bé chưa thành và nhật ký trò chuyện mà bắt trai thẳng đi làm giẻ lau chứ?!
Nhưng mà mà còn năm triệu vay nặng lãi phải làm sao...
Lộ Nhâm cũng chưa nghĩ ra.
Nếu như là tiền nguyện chủ cướp, thì cậu cũng chịu rồi.
Lộ Nhâm lật tung ký ức của nguyên chủ một hồi nhưng mà cũng chỉ nhớ ban đầu nợ một triệu, không biết sao mà lên năm triệu rồi.
Không biết tài khoản ngân hàng còn bao nhiêu tiền, nếu như không ổn thật...
Tìm Ân Bắc Lâm mượn chút được không?
Hay là...!Hoàng Oanh cũng được...?
Nghĩ đến không biết bao giờ bản thân mới trả nổi năm triệu này, trước mắt Lộ Nhâm tối sầm.
Ôi trời ơi, đây là kết cục tệ hại gì của đời làm bia đỡ đạn vậy...
Đầu óc Lộ Nhâm rối tung nghĩ ngợi.
Lúc này, bỗng nhiên có người ở bên gọi cậu, “Anh Lộ!”
Gọi xong, cậu ta đưa đồ Lộ Nhâm muốn đến, “Đây là kịch bản dự phòng mà anh cần.”
Lộ Nhâm vội vàng cảm ơn.
Kệ đi, diễn xong đã rồi tính.
...Tuy thật ra không hiểu sao Ân Bắc Lâm lại để cậu diễn cảnh này.
Trong lòng Lộ Nhâm đau thương nghĩ, đây rõ ràng là cảnh định tình của nam chính và Nhiêu Manh Manh mà...!Sao lại đổi thành cậu chứ...
Lộ Nhâm rối bời, cảm thấy trong đầu như có hai người tí hon, người bên trái nói: ...Kệ hợp đồng hôn nhân gì đó đi, bây giờ cậu có cảnh quay rồi, không phải thái giám nữa!
Người kia lại nói: Không phải thái giám thì sao, lần trước không có cái ấy, lần này có cũng như không.
Người bên trái, “...”
Lộ Nhâm cũng, “...”
Nhưng mà dù nói thế nào, nếu diễn tốt...!Ân Bắc Lâm, nói không chừng sẽ tha cho cậu?
Nghĩ đến đây, Lộ Nhâm hít một hơi mở kịch bản ra, nhờ bóng đèn tròn trên bàn trang điểm mà đọc.
Đối với một diễn viên, Lộ Nhâm vẫn có một ưu điểm khá có tác dụng...!Tốc độ đọc của cậu rất nhanh.
Gần như chưa đến mười lăm phút, cậu đã đọc lướt qua phần của mình.
Vốn dĩ nguyên chủ diễn không nhiều, trước tiên chỉ xem cảnh diễn của vai mình, cứ đọc rồi cộng thêm chút ký ức với nội dung Đông Phương Chi Trúc mới viết hồi trước, đại khái cũng biết vị trí của vai diễn của cậu.
Thời gian sau đó, Lộ Nhâm lại đọc một lần nữa, vừa đọc vừa nghiền ngẫm nội dung kịch bản.
Tình tiết của “Đao Phong” đi theo hướng trinh thám.
Trần Đao là một chàng trai có hoàn cảnh gia đình không tốt, tuy IQ cao nhưng mà sau khi cha mẹ lần lượt qua đời, vì thôi học đại học nên thiếu kỹ năng, không thể tìm được công việc tốt hơn, sống không tốt.
Lúc này xảy ra một vụ giết người liên hoàn trong thành phố, nạn nhân thứ năm là thanh mai trúc mã của Lộ Nhâm, Tiểu nhu.
Thủ phạm tuyên bố phải giết đủ bảy người.
Mà đêm trước buổi họp mặt bạn bè, Trần Đao do Ân Bắc Lâm thủ vai bị coi là tình nghi lớn nhất có khả năng giết hại thanh mai trúc mã.
Câu chuyện xoay quanh một cảnh sát điều tra truy bắt Trần Đao, Trần đao, và vị hôn phu của Tiểu nhu, công tử cục trưởng cục cảnh sát Triệu Chí Tùng.
Nhưng mà kịch bản được triển khai từ góc nhìn của Trần Đao, Trần Đao vì muốn xóa bỏ hiềm nghi mà bắt đầu bám gót theo vết dao của kẻ giết người, từng bước tìm ra hung thủ mà cậu cho rằng đáng ngờ nhất.
Lộ Nhâm chỉ đóng vai một kẻ bị chướng ngại tâm lý, tên là Ôn Niệm.
Kịch bản không nói rõ rốt cuộc ai mới là hung thủ thật sự của vụ án giết người liên hoàn này.
Nhưng mà từ góc nhìn của Lộ Nhâm, tên Ôn Niệm này thật sự rất đáng nghi.
Với lại Ôn Niệm đã từng giết người, cho dù cậu ta không phải hung thủ thì cũng là một nhân vật khá nguy hiểm.
Vì cậu ta nhân vụ án này mà ném thi thể người mình giết vào chung, ngụy tạo thành nạn nhân thứ sáu.
Kết cục có rất nhiều bằng chứng hướng về Triệu Chí Tùng do Đỗ Hoài thủ vai, cuối cùng Trần Đao được rửa sạch nghi ngờ.
Lúc Triệu chí Tùng lái xe chạy trốn, vì Trần Đao kịp thời cung cấp manh mối nên cảnh sát đuổi theo, cuối cùng bị bắt giam rồi.
Lộ Nhâm đọc tới đây gật gật đầu.
Chẳng trách hôm nay mới đến đã thấy cảnh Đỗ Hoài bị bắt.
Đỗ Hoài diễn khá được đấy.
Nhưng mà kết cục có một chỗ không quên được.
Lúc Đỗ Hoài cho lời khai trong cục cảnh sát, chỉ nhận rằng hắn đã giết Tiểu Nhu, bốn thi thể khác không liên quan đến hắn.
Vì lời khai của hắn mà cả thành phố lại rơi vào náo động.
Lộ Nhâm gật đầu, cái này cũng rất bình thường, vì có một thì thể là do tên chướng ngại tâm lý cậu giết hại.
Nhưng mà vì sao Đạo diễn Từ muốn thêm cảnh này nhỉ?
Ban nãy biên kịch đem kịch bản tới có cầm theo cảnh quay, Lộ Nhâm cũng xem qua, rất thắc mắc điều này.
Từ góc độ của cậu, cảm giác Ôn Niệm này quyết định giết thêm một người nữa là vì tính cả người cậu ta giết thì thật ra cuối cùng cũng chỉ có sáu người chết.
Chỉ cần Ôn Niệm giết Trần Đao, vụ án giết người liên hoàn này sẽ đủ thi thể cuối cùng, vừa hay đại diện cho bảy mối tội đầu.
Với lại vốn dĩ trong quá trình quen biết, quan hệ của cậu ta và Trần Đao không tốt không xấu, cậu ta giúp Trần Đao rửa sạch hiềm nghi nhưng mà cũng có hứng thú với Trần Đao.
Vậy nên cậu ta mời nam chính chính nghĩa Trần Đao đi dã ngoại ở con đường mà Đỗ Hoài bị bắt...!Sau đó giết Trần Đao.
Nói thật, Lộ Nhâm đọc đến đây có chút không hiểu.
Động cơ của Ôn Niệm rất dễ hiểu, một tên biết thái có hứng thú muốn giết người, rất hợp lý.
Nhưng mà sao Trần Đao lại đồng ý, cảm giác không có lý do gì cả.
Vốn dĩ Trần Đao khó lắm mới rửa sạch nghi ngờ trên người, bây giờ lại nhưu vậy, hoàn toàn không nghĩ ra.
Nhưng mà nếu kịch bản muốn cậu diễn như vậy thì Lộ Nhâm cũng chịu, vậy thì diễn thôi.
Cậu nhìn lời thoại, chỉ có hai câu.
“Thật ra tôi vẫn luôn muốn cảm ơn cậu.”
“Con dao này thật sự rất đẹp, cậu nói xem đúng không?”
Hai câu thoại này có chút làm màu.
Nhưng mà cũng rất dễ hiểu.
Lộ Nhâm xoa cằm, ý tứ trong câu đầu tiên của Ôn Niệm rất thẳng thắn.
Cậu ta là người gây chuyện, lại ném được người mình giết lẫn vào thoát khỏi sự truy bắt của cảnh sát nhờ vào sự giúp đỡ của Trần Đao, cậu ta đúng là nên cảm ơn Trần Đao.
Ý nghĩa trên mặt chữ là cảm ơn Trần Đao.
Câu thứ hai, Lộ Nhâm suy nghĩ một lát cũng không tìm được chút cảm giác nào.
Câu chuyện “Đao Phong” gọi như vậy, chữ “đao” đương nhiên là một hình ảnh quan trọng của phim, ngoại trừ tên nam chính Trần Đao có “đao” ra, thật ra trong phim này có rất nhiều chỗ ám chỉ “đao”.
Ví dụ như vai diễn của Đỗ Hoài kia, trong nhà hắn có bày một chiếc kiếm Nhật.
Trần Đao bán hoa quả, tay cũng thường dùng dao gọt hoa quả.
Vai nữ phụ của Nhiêu Manh Manh cũng dùng dao làm tay của tên tấn công cô bị thương mới để lại chứng cứ.
Ôn Niệm có nhiều đất diễn hơn nhưng mà ít hơn nữ phụ, trên người đương nhiên cũng có dao.
Cậu ta là một người thông minh có chướng ngại tâm lý.
Thông minh đương nhiên là đồ tây, tiệc tối, dao ăn, tượng trưng cho tên chướng ngại tâm lý này.
Cậu ta mặc đồ nam sẽ không ăn đồ tây, dùng dao ăn, lúc mặc đồ nữ lại cố tình sự tiệc chung với người cậu ta muốn giết hại.
Dao ăn chính là hung khí của cậu ta.
Lần đầu tiên cậu ta giết người cũng hỏi câu này, “Dao này, đẹp không?”
Vốn dĩ cảnh quay cuối cùng của nguyên chủ dừng ở đoạn mời nam chính cũng ăn tối.
Vốn dĩ chuyện tới đây đã để lại dư âm rồi nhưng mà Đạo diễn Từ lại thêm cảnh đi dã ngoại, để cậu ta hỏi nam chính “Dao này đẹp không?”, cuối cùng bị nam chính tự vệ giết.
So với kịch bản để Trần Đao lại rơi vào nguy cơ một lần nữa, cảnh đồng ý cùng đi ăn tối kia đã đủ rồi, thêm cảnh này nữa, cảm giác hơi thừa...
Lộ Nhâm có hơi mơ hồ.
...Chẳng lẽ không đơn giản như vậy?
Vốn dĩ cậu muốn nghĩ thêm một lát nhưng mà mới lật kịch bản lần nữa, bỗng vai bị vỗ vỗ.
“Anh Lộ, anh nhìn một chút.”
Thì ra cậu trang điểm xong rồi.
Lộ Nhâm ngẩng đầu nhìn gương một cái, sau đó miệng không tự chủ được mà thành hình chữ o, “Đ...”
M.
Chuyên viên trang điểm ở bên rất đắc ý, “Anh Lộ, thế nào? Được chứ?”
Đâu chỉ được thôi không.
Dưới bóng đèn hình elip, Lộ Nhâm lắp bắp, “Đúng là...!Tài nghề điêu luyện.”
Chuyên viên trang điểm cười haha rồi giúp cậu chỉnh tóc.
Mấy sợi tóc rũ xuống bên tai bị vén ra sau, ngũ quan của “cô” lạnh lùng sáng sủa khiến cậu ngạc nhiên mà nhìn mình trong gương.
Không hổ là tà thuật số một Đông Á, Lộ Nhâm kinh ngạc, cmn quá lạ lùng rồi...
...Đây, là cậu thật sao...?
Phải nói rằng, lớp trang điểm này có khí thế anh hùng hơn so với phụ nữ nhưng mà lại mềm mại đáng yêu so với hơn đàn ông.
Thật ra ngũ quan của Lộ Nhâm không phải kiểu nam tính rõ ràng, cơ thịt bằng phẳng, nếu muốn trang điểm giống con gái cũng không phải không thể.
Nhưng mà chuyên viên trang điểm này không dán thêm mi giả gì cả, mà làm lông mày cậu đậm hơn, còn sửa lại đường nét trên khuôn mặt.
Cô chú trọng vào môi của Lộ Nhâm.
Kẻ môi thành hình tinh tế, môi lướt nhẹ qua, là một màu hồng rất thi vị, tôn hết những ưu điểm trên mội Lộ Nhâm.
Khiến ngũ quan của cậu thoáng nhìn thì như một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp nhưng mà nếu nhìn kĩ lại cảm giác có chút giống con trai.
Rất đẹp.
Chuyên viên trang điểm bảo người mang tóc giả tới, sau đó thành thục quỳ ở sau cậu.
“Anh Lộ, bây giờ anh vẫn hơi lạ, chờ đội tóc giả lên, bảo đảm anh Lộ đẹp phi giới tính luôn.”
Nói đến đây, chuyên viên trang điểm nắm tóc cậu, dội một phần tóc lên.
Mấy cô gái phía sau đều kêu lên, mặt Lộ Nhâm đỏ bừng, tay lại bị mấy cô gái đút cho cái gì.
Quần áo xong rồi, Lộ Nhâm nhìn móng tay sơn màu đỏ, ngây người, “...Tôi phải dùng cả cái này sao?”
Chuyên viên trang điểm thản nhiên gật đầu.
“Đúng vậy, tay sơn nhầm cũng không sao nhưng mà phải sơn cả chân nhé.”
Cô nói vậy rồi đóng cửa xe lại.
...
Mấy cô gái xuống xe vừa cười đùa vừa nhắn tin.
“Cmn lại bị Lộ Ăn Vạ làm cho bất ngờ rồi, tôi có tội”
“Hahaha tôi cũng có tội, nhưng mà mấy người nhìn thấy vẻ mặt Lộ Ăn Vạ lúc nghe thấy sơn móng chân chưa? Thảm vô cùng luôn cười chết mất”
“Thấy rồi, haha anh ta làm gì vậy trời, sao lại giả vờ lúc này chứ, rõ ràng từng làm móng rồi mà”
“ảnh.jpg”
“Tôi chụp được rồi”
“Đm đỉnh vậy, tay cô nhanh quá đó, ban nãy tôi định chụp nhưng mà sợ luật sư anh ta cảnh cáo tôi”
“Tôi chụp trộm đó, nhưng mà đẹp thật á trời ơi, ban nãy anh ta đeo tóc giả xong tôi rung rinh luôn, muốn cưới luôn”
“Cô tỉnh táo lên, Lộ Ăn Vạ có quan hệ thân thiết với hơn hai mươi sao nam, còn nhiều hơn số trai cô từng nắm tay cả đời này, đến lượt cô à?”
“Hahahaha”
“Cười chết mất thôi”
“Nhưng mà đúng là siêu đẹp ấy, nhưng mà muốn nói đẹp thì Lạc Cửu Ca còn đẹp hơn anh ta nhiều.”
“Chắc chắn rồi, Lạc Cửu Ca được công nhận là người đẹp nhất giới giải trí mà”
Mấy người nói chuyện rôm rả, lúc này, cửa bỗng bị kéo ra.
Mấy người chơi điện thoại cùng dừng lại, đồng loạt ngẩng đầu nhìn chằm chằm người vừa xuống xe.
Giày cao gót đen, run rẩy bước ra.
Mu bàn chân trắng trẻo vắt ngang một đai đen, ngón chân trắng ngần đẹp đẽ như ngọc, sơn móng tay màu đỏ đúng là vô cùng sặc sỡ.
Bước đi nhẹ nhàng, theo bước đi, mắt cá chân đẹp đẽ, bắp chân thon gọn đẹp tuyệt.
...
Lộ Nhâm đi đôi giày cao gót loạng choạng xuống xe.
Đối diện với mấy cô gái vừa nói cười, không biết vì sao mà cậu vừa xuống xe lại đồng loạt ngây người nhìn cậu.
Lộ Nhâm bị họ nhìn đến nỗi có chút ngại, mặt đỏ bừng bừng.
Đây là một chiếc váy dài vắt ngang cổ, bên dưới là tầng tầng lớp lớp váy xòe ra như bông hoa hồng, bên trên chỉ vắt ngang qua cổ.
Là một trai thẳng lần đầu mặc đồ nữ, Lộ Nhâm thấy chỗ ngực vô cùng kỳ lạ, cúi đầu kéo một cái, chuyên viên trang điểm đã vội vàng đi qua dọa cậu một phen.
Chuyên viên trang điểm đó nghiêm túc nói, “Anh Lộ, anh đừng làm hành động không nho nhã như vậy trong lúc mình đẹp nhất.”
Lộ Nhâm, “...”
Có một nhân viên nữ không kiểm nổi mà thầm thì với cô gái bên cạnh, cô thầm “Đm” một tiếng.
“Lộ Ăn Vạ mà ăn mặc như này từ lâu thì trước kia tôi nào nỡ chửi cậu ta...”
“Đúng vậy đó, đm, tôi rút lại lời tôi nói, tôi thấy bây giờ anh ta còn đẹp hơn Lạc Cửu Ca.”
“Vl...!Đẹp quá đi mất, anh ta là đàn ông mà như thế này, người khác sao mà sống...”
“Mẹ ơi, sao mà anh ta vừa giống trai vừa giống gái vừa quyến rũ lại vừa ngây thơ vậy?”
Lộ Nhâm nhìn thấy họ cứ thì thầm to nhỏ, bản thân có chút ngại ngùng.
Cậu không nhịn được hỏi, “Tôi như thế này rất kì cục à?”
Lời này vừa dứt, tiếng đáp lại rất nhiều.
Mấy cô gái lắc đầu lia lịa.
“Hoàn hảo, tôi chỉ nói một từ! Thật sự hoàn hảo!”
Một cô gái giơ hai ngón tay cái lên, “Anh Lộ ơi anh không kỳ cục chút nào đâu thật đó, đẹp tuyệt vời luôn! Đẹp đến mức không ai thoát được!”
Lộ Nhâm, “...”
Lộ Nhâm mấp máy môi, cũng, cũng không cần khoa trương như vậy đâu...
Nói chung là hôm nay Lộ Nhâm nhìn có vẻ rất dễ nói chuyện, cũng dễ bắt nạt.
“Anh Lộ, mạo phạm rồi.” Có cô gái không nhịn nổi giơ tay lên sờ xương quai xanh của Lộ Nhâm, “Trời ơi, anh Lộ ơi xương quai xanh