Lộ Nhâm che giấu nới lỏng cổ áo sơ mi màu hồng nhạt, nói: “… Không phải, chỉ là có hơi nóng."
“Vậy thì tốt rồi.” Chuyên viên trang điểm vỗ vỗ ngực, cầm lấy điều khiển từ xa trên bàn hóa trang: “Em giúp anh để nhiệt độ xuống thấp một chút.”
Còn may chuyên viên trang điểm vừa lại đây, sửa lại từ mặt bên, che khuất tầm mắt Trần Tư Vũ, chiếc gương trước mặt quá sáng, có lẽ Trần Tư Vũ không thấy được cậu xấu hổ đỏ mặt.
Chờ chuyên viên trang điểm đi rồi, nhiệt độ trên mặt Lộ Nhâm cũng giảm không ít.
Nói ra thì, chính cậu vốn dĩ cũng không phải người dễ dàng đỏ mặt như vậy——
Vì là uống rượu dễ nóng đầu.
Lộ Nhâm vô cùng không hiểu, không biết như nào mỗi lần đụng tới chuyện của Ân Bắc Lâm, cậu tựa như biến thành một trái cà chua lớn hình người…
… Chẳng qua cũng có thể, vì việc trêu chọc anh làm khá nhiều…
Lộ Nhâm nghĩ như vậy, khóe miệng không khỏi co rút.
Trần Tư Vũ thấy chuyên viên trang điểm tính rời đi, lập tức sán lại đây: “Mau nói mau nói, hai người bọn họ rốt cuộc làm gì hả?”
“…” Lộ Nhâm khô khốc nói: “Cũng không có gì, bọn họ thì… À, giúp đỡ cho nhau một chút.”
Trần Tư Vũ vuốt cằm, bỗng nhiên như có chuyện lạ mà nhìn cậu một cái.
Bị Trần Tư Vũ nhìn như vậy, Lộ Nhâm lập tức muốn di dời tầm mắt —— nhưng sau đó cậu nghĩ lại, trong lớp học diễn xuất từng nói qua biểu hiện của người nói dối sẽ theo bản năng nhìn sang bên trái.
Nghĩ như vậy, Lộ Nhâm vừa mới chuẩn bị nhìn sang hướng khác, hai mắt tức khắc ngưng lại, nhìn chằm chằm vào mũi Trần Tư Vũ không dám nhúc nhích.
Vẻ mặt Trần Tư Vũ hoài nghi nhìn cậu: “Chắc chắn không có làm?”
Lộ Nhâm nuốt nước miếng: “Không có…”
Trần Tư Vũ nhìn chằm chằm cậu một lúc lâu, ngay đến khi sợi tóc trên lưng cậu sắp sửa bị nhìn chằm chằm, anh ta mới giữ ý hơi mỉm cười.
"Người bạn này của cậu, còn khá biết điều."
Lộ Nhâm: "..."
Lộ Nhâm: "...A?"
"A cái gì mà a? Cậu vẫn còn không nhìn ra sao?" Trần Tư Vũ nhướng mày hỏi.
Lộ Nhâm mờ mịt lắc đầu.
Vẻ mặt Trần Tư Vũ khinh bỉ nói: ":Vậy cũng không hiểu.
Lần trước tớ nói với cậu vô ích rồi."
"Người này ấy hả, chính là muốn ở thời điểm đẹp đẽ nhất kiềm chế, làm tâm trí ông chủ cậu ta ngứa loạn cả lên, kế tiếp dùng chiêu lạt mềm buộc chặt, hiểu chưa?" Trần Tư Vũ hài lòng vỗ vai Lộ Nhâm: "Cậu coi ngưòi bạn này của cậu, nhìn thấu lòng người, còn không phải nói một chút liền hiểu rồi?"
"...Không sai." Lộ Nhâm gật đầu cái rụp.
" Cậu ấy rất thông hiểu, giống y như cậu vậy."
"Ha ha." Trần Tư Vũ khoe khoang cười, tiếp đó chậm rãi giảng đạo lý.
"Bước tiếp theo mới là sự kiện chính, nếu cậu ta bảo sếp cậu ta bình tĩnh lại, sếp cậu ta tự nhiên sẽ kiềm chế không nổi, con cá trong ao sẽ cắn câu thôi."
Lộ Nhâm chuyên tâm nghe Trần Tư Vũ giảng đạo hơn mười phút, mãi cho tới khi thư ký trường quay đứng ở cửa gọi Lộ Nhâm qua, anh ta mới nhàn nhạt dừng lại tay chân còn đang khua qua đảo lại đến hăng say.
"Được rồi." Trần Tư Vũ nói.
"Lần sau chúng ta nói tiếp."
"Được." Hai mắt Lộ Nhâm sáng lên, hai tay nắm chặt.
"Tớ hiểu rồi, đại sư."
"Đi đi." Khóe môi Trần Tư Vũ nhếch lên độ cung đắc ý, anh ta lạnh lùng đẩy kính râm trên đầu, tiêu sái vung tay lên nói: "Cách mạng chưa thành công, đồng chí vẫn cần nỗ lực."
Lộ Nhâm đứng lên, dõng dạc hùng hồn cùng Trần Tư Vũ bắt tay: "Tuân mệnh sắp xếp của lãnh đạo, kiên trì chỉ thị của lãnh đạo."
Thư ký trường quay ở cửa: "..."
Hai vị, đoàn phim còn chưa đủ để hai người diễn sao?
Cáo biệt đại sư Trần, Lộ Nhâm theo sau thư ký trường quay, nghiêm túc gật đầu.
Chủ ý của Trần Tư Vũ giống như đang buồn ngủ vơ được gối đầu, không cần quá thích hợp.
Nhân cơ hội này, đã đến lúc làm mặt lạnh với Ân Bắc Lâm, à không, là lạt mềm buộc chặt.
Cậu bỏ ra ba ngày nghỉ kia, ba ngày này Ân Bắc Lâm thật sự là…
Lộ Nhâm cay đắng nghĩ, tinh lực vô biên, đòi hỏi vô độ.
Còn, còn muốn gì làm nấy.
Có vài lần, cậu đều suýt không giữ được khí tiết tuổi già…à không đúng, xuân tiết khó giữ.
Còn nữa!!
Lộ Nhâm muốn gào thét, cùng hồ lô Ân Bắc Lâm ở một chỗ chính là chuyện bất bình đẳng nhất trên đời!
Mỗi lần phải tăng ca đều là cậu, mệt trước cũng là cậu… còn có…
Lộ Nhâm vô cùng xấu hổ.
Gần đây Ân Bắc Lâm có một sở thích mới.
Chính là luôn cố ý làm cậu…rên thành tiếng.
Dạo này bạn học Lộ Tiểu Nhâm luôn phải chịu đựng thiệt hại, đều là tai ương.
Sắc mặt Lộ Nhâm nghiêm túc nghĩ, cậu vẫn phải nhanh chóng kiếm tiền.
Giống như Trần Tư Vũ nói, vốn dĩ địa cij cấp dưới và ông chủ là bất bình đẳng — cậu, cậu xác thực phải làm người đàn ông của Ân Bắc Lâm.
Nhưng, tuyệt đối không phải người Ân Bắc Lâm muốn nói nhanh là có thể nhanh.
Lộ Tiểu Nhâm cũng có tôn nghiêm!
…Còn có, quan trọng nhất là…
Lộ Nhâm chột dạ nhìn chóp mũi.
Tiến thêm một bước nữa, chính là cái gì kia đó.
Nghĩ đến đây, trái tim đang trào dâng yêu