Tuy rằng mỗi ngày trong giọng nói đều có một chút màu sắc khác nhau, nhưng mỗi ngày tập thoại cùng n Bắc Lâm, gần đây Lộ Nhâm quay phim càng ngày càng mượt mà, lần nào cũng một phát ăn ngay, đạo diễn Vương cũng cười tươi như hoa nhìn cậu.
Ngay cả Trần Tư Vũ cũng hỏi riêng cậu làm sao mà kỹ năng diễn xuất của cậu đột nhiên tiến bộ nhiều như vậy.
Sau khi Lộ Nhâm nói với anh ta xong, Trần Tư Vũ sửng sốt, "Cậu thật sự nhờ ảnh đế tập thoại cho à!!"
"Cmn, tớ ghen tị quá." Trần Tư Vũ chua chát.
Lộ Nhâm cười ngốc gãi gãi đầu.
Trần Tư Vũ im lặng hai giây, nắm lấy tay Lộ Nhâm, nặng nề nói: "Em cũng muốn tiến bộ, hay là chị dâu dạy em đi."
Lộ Nhâm, "...???"
Mặc dù Lộ Nhâm cảm thấy cậu chưa đến trình độ có thể dạy người, nhưng Trần Tư Vũ kiên trì, cũng cũng tập diễn với Trần Tư Vũ.
Trần Tư Vũ cũng là một vai phụ trong phim, nhưng là vai phụ chính diện.
Tuy rằng coi như là nam tư, nhưng bởi vì cùng nhóm nhân vật chính, nên thật ra có rất nhiều cảnh.
Kỹ năng diễn xuất của anh ta tốt hơn một chút so với một, hai, ba, bốn, năm và thuốc nhỏ mắt một chút.
Anh ta đóng một nhân vật chính trực, năng động, không khó không sâu nhưng dễ quay hỏng.
Khi Lộ Nhâm tập diễn với anh ta, lúc đầu anh ta có chút ngượng ngùng, sau đó cậu bắt đầu chỉ ra một số vấn đề mà mình cảm thấy.
"Tuy rằng ở chỗ này cậu có biểu cảm, nhưng tớ phát hiện chân tay của cậu không nhúc nhích." Lộ Nhâm dùng động tác giải thích, "Tuy rằng camera chỉ ở thân trên của ta, nhưng một số cử động của thân dưới cũng sẽ liên kết với thân trên."
"Bình thường, một người không thể cả ngày chỉ có biểu cảm mà không có động tác cơ thể, vì vậy khi đi qua đây, cậu có thể thêm một số động tác ở chân, chẳng hạn như khi cậu đỡ người đó trên vai, chân có thể huơ huơ."
Lộ Nhâm làm mẫu vài động tác, "Như thế này, thân thể sẽ có chút phản ứng với cậu, tự nhiên sẽ không đưa máy quay đến cậu, cũng sẽ không cướp ống kính."
Trần Tư Vũ sùng bái kinh ngạc nhìn "...!Cậu đúng thật tẩm ngẩm tầm ngầm mà đấm chết voi, đỉnh đấy!"
Lộ Nhâm, "..."
Đó là cách dùng của "tẩm ngẩm tầm ngầm mà đấm chết voi" à?
Lộ Nhâm ho khan một tiếng, "...Thật ra, tớ cũng đã học qua về diễn xuất..."
Trần Tư Vũ cũng không phải không biết gì về diễn xuất, chỉ là lý thuyết và thực hành đôi khi cách nhau một lớp mỏng.
Lớp mỏng đó bị gỡ bỏ, Trần Tư Vũ cũng sẽ nhanh chóng ngộ ra.
Sau đó, không biết vì sao mà đạo diễn Vương lại biết chuyện này.
"Được rồi," Đạo diễn Vương xúc động vỗ hai người hai cái, "Hai người vẫn còn một chút tinh thần nghiên cứu của thời đại chúng tôi."
Lộ Nhâm đã quen với việc bị lòng bàn tay dời núi lấp biển của đạo diễn Vương vỗ vỗ, đây là lần đầu tiên Trần Tư Vũ nhận được"lời cổ vũ" của đạo diễn Vương, bị đạo diễn Vương vỗ đến mức lảo đảo đi về phía trước hai bước, suýt nữa không đứng vững.
"Ôi trời, Tiểu Trần đúng không? Cơ thể của cậu cũng không ổn đâu nhé." Đạo diễn Vương kinh ngạc nói, "Tôi còn không dùng sức."
"Cậu phí công tập rồi, còn không bằng Lộ Nhâm nữa."
Trần Tư Vũ, "..."
...
Với nỗ lực không ngừng của Lộ Nhâm, cuối cùng cậu cũng quay xong - sớm hơn dự định một chút.
Dự kiến ban đầu là vào thứ Tư tuần sau, nhưng chủ nhật tuần này, cậu đã chuẩn bị quay xong.
Trước khi quay, đạo diễn Vương cố tình nói với Lộ Nhâm về những điểm mấu chốt của cảnh quay.
"Tiểu Lộ, cậu cũng rõ, Sở Thừa Quân này đến đây là hết rồi." Đạo diễn Vương nói, "Cảnh trước của cậu, quỳ dưới đất của tập đoàn cầu xin chủ tịch cho cậu thêm một cơ hồi, nhân vật này xong rồi, kết cục của anh ta cũng rất rõ ràng."
"Nhưng tại sao tôi phải nói cho cậu biết một lần nữa, bởi vì tuy rằng nhân vật kết thúc, nhưng ta vẫn phải để lại cho anh ta một chút - đây là dư âm, mấu chốt của con người này."
"Sở Thừa Quân này tuy rằng là vai phản diện, nhưng anh ta không bằng bằng, anh ta cũng có niềm tin của chính mình, anh ta cũng có đấu tranh, trái tim mâu thuẫn của nhân vật." đạo diễn Vương giải thích, "Đối với anh ta mà nói, chữ tình là nét quan trọng nhất.
Ở trạng thái kết thúc này, cậu phải thể hiện chữ tình đó của anh ta ra ngoài…"
Đạo diễn Vương thao thao bất tuyệt rồi mới bắt đầu quay.
Lộ Nhâm đứng trong văn phòng của mình với một hộp các tông trên bàn làm việc.
Anh ta vẫn mặc vest, đeo kính gọng vàng và chỉn chu - giống như niềm kiêu hãnh của anh ta chưa bao giờ bị chà đạp.
Chuyện từ chức này dường như không ảnh hưởng gì đến anh ta, anh ta nhìn đã rất kiêu ngạo và giỏi giang, anh ta ném chiếc hộp các tông để anh ta xếp đồ đạc xuống đất.
Anh ta như khinh thường mà đem đi mọi thứ, danh thiếp, bảng tên khắc tên anh ta và những dấu vết do những công việc đó để lại, tất cả đều bị anh ta ném vào sọt rác.
Trên bàn trống rỗng, nhưng thùng rác lại đầy ắp.
Dọn bàn xong, Lộ Nhâm không kiên nhẫn mở ngăn kéo.
Nhưng lúc này, hành động của anh ta mới đột ngột dừng lại.
Lộ Nhâm dừng lại hai giây rồi thấy một cây bút.
Đó là một cây bút mới tinh, chưa bao giờ được sử dụng.
Lộ Nhâm yên lặng nhìn hai giây, nụ cười châm chọc dần dần trở thành nụ cười nhạt.
Cây bút này và những thứ khác đều có chung một kết cục.
Bị ném vào thùng rác.
Khi anh ta rời đi, có người kinh ngạc kêu lên, "Đội trưởng Sở, tất cả những thứ này đều vứt đi hết sao?"
Lộ Nhâm lạnh lùng liếc anh ta một cái, cầm cặp lên, quay đi không thèm nhìn lại.
Cảnh này qua đi, lại đến cảnh khác.
...
Cánh cửa "bộp" một tiếng được mở ra.
Dì lao công đã dọn dẹp sạch sẽ, đột nhiên có người đi vào, dì giật mình, nhìn thấy Lộ Nhâm ngồi xổm xuống vẻ mặt u ám, bắt đầu lục tung thùng rác.
Sau khi tìm kiếm lại không thấy gì, Lộ Nhâm có chút cáu kỉnh, anh ta đá thùng rác, lớn tiếng nói: "Cái bút đâu!"
Dì lao công thì thào nói: "Vừa mới vứt đi rồi."
"Bà vứt ở đâu rồi?" Lộ Nhâm mặt đen đến mức chảy nước, rống to: "Nói!"
Dì lao công hoảng sợ như sắp khóc, kêu lên, "Tôi không dọn, tôi không biết."
Trần Tư Vũ đi qua lạnh lùng nói: "Sở Thừa Quân, từ chức rồi không cần phải lộng hành ở đây—!"
Trần Tư Vũ mở to hai mắt, cổ áo bị Lộ Nhâm kéo lên.
Lộ Nhâm hung hăng nhìn anh ta, "Đồ của tôi vứt ở đâu rồi?"
Dì lao công thấy hai người tranh cãi liền vội vàng rời đi.
"Đồ của mình thì tự mà đem đi! Vứt rồi tìm cái con khỉ khô! Đồ điên!" Trần Tư Vũ hât tay anh ta, chửi rủa, "Hơn nữa hôm nay đã là ngày thứ hai rồi, ai tìm được đồ của anh? Cmn mất lâu rồi."
Lộ Nhâm thả anh ta ra, Trần Tư Vũ thẳng tay hung ác đá vào thùng rác, mắng "đồ thần kinh" rồi quay người bỏ đi.
Thùng rác lật úp, Lộ Nhâm gục đầu xuống, không nhìn rõ vẻ mặt của anh ta.
Một lúc sau, anh ta nhấc thùng rác lên, kiên nhẫn điều chỉnh khoảng cách, đặt nó vào đúng vị trí.
Chỉ là một động tác dễ dàng, mu bàn tay Lộ Nhâm lại nổi lên đầy gân xanh, đầu ngón tay cũng trở nên trắng bệch.
Thùng rác đã trở lại vị trí cũ.
Đồ lại đã biến mất.
Lộ Nhâm nhìn nó chằm chằm, vẻ mặt thất thần, tay như không còn sức lực, ngồi sụp xuống bên cạnh.
"Cắt!"
Đạo diễn Vương cười nói, "Lộ Nhâm cậu quay xong rồi!"
Đoàn phim lập tức hoan hô, nhân viên đưa cho cậu một bó hoa.
Lộ Nhâm trở lại phòng nghỉ cùng Trần Tư Vũ, trên mặt là nụ cười ngốc nghếch.
Trần Tư Vũ tặc lưỡi, "Hết cứu nổi hết cứu nổi, nghĩ đến việc về nhà tìm chồng là vui thế đây."
"Không phải đâu, "Lộ Nhâm cười, "Anh ấy không có ở nhà, tuần sau mới về."
Trần Tư Vũ thắc mắc, "Vậy sao cậu lại vội vàng trở về như vậy làm gì."
Lộ Nhâm có chút ngượng ngùng nói, "Lần đầu tiên thì phải chuẩn bị cho tốt chứ…"
Vì vậy, cậu đã chuẩn bị một tuần, chắc là quá đủ rồi.
Trần Tư Vũ đột nhiên khựng lại.
Lộ Nhâm không phản ứng lại, chớp chớp mắt, "Sao cậu không đi nữa."
Trần Tư Vũ ủ rũ nhìn cậu, "Tớ nói với cậu là bạn cậu lần đầu tiên phải chuẩn bị tốt, sao lại thành cậu phải chuẩn bị tốt rồi?"
Lộ Nhâm, "..."
Lộ Nhâm toát mồ hôi lạnh, cười khan một tiếng, "Ha ha ha."
...
Trong phòng nghỉ, Lộ Nhâm lại một lần nữa biểu diễn tư thế chuẩn mực của học sinh tiểu học đang nhận lỗi, ngồi xuống ghế, bất động.
Trần Tư Vũ nhìn cậu một vòng, "Hay thật cậu Lộ Nhâm, cậu lại dám đổi trắng thay đen gạt tôi!"
"Tớ nói chứ, sao thân hình của bạn cậu lại giống cậu thế." Trần Tư Vũ haha một tiếng, Gan lớn thật, cậu tưởng tớ không phát hiện ra đúng không!"
Trần Tư Vũ nghiêm mặt nhìn cậu, có vẻ rất tức giận.
Lộ Nhâm chắp tay quỳ gối thành thật xin lỗi, "Thầy ơi, em sai rồi."
"Nếu lời xin lỗi có ích thì tại sao lại phải cần cảnh sát?" Trần Tư Vũ chế nhạo.
Lộ Nhâm, "..."
Không, bây giờ không phải lúc để nghĩ về điều đó.
"Vậy thì tớ phải làm sao để cậu không giận nữa?" Lộ Nhâm yếu ớt nói, "Khi nào lấy được tiền, tớ sẽ mua cho cậu đôi giày thể thao mới mà cậu thích nhé?"
Trần Tư Vũ, "…"
Trần Tư Vũ haha, "Câụ nghĩ tớ là người dễ tính sao!!"
Lộ Nhâm vắt óc nói: "Cái đó, chiếc áo khoác phiên bản giới hạn lúc nãy cậu xem, tớ xem thử có thể nhờ anh mua cho không nhé..."
"..." Trần Tư Vũ ho khan một tiếng, "Đây là món quà lần trước anh cậu tặng."
Lộ Nhâm, "..."
Trần Tư Vũ trừng mắt nhìn cậu, "Đây là thứ tớ đang mặc đây, cái này cậu còn không nhìn ra, mua cái rắm!"
Lộ Nhâm yếu ớt rụt cổ lại.
"Chỉ biết mua, mua, mua, tớ có phải là người nông cạn như vậy không?" Trần Tư Vũ tức giận nói, "Để tâm chút được không."
Lộ Nhâm sắp khóc, "Vậy cậu nói đi, cậu muốn thế nào, nếu có thể làm được, tớ đều đồng ý."
Trần Tư Vũ nhìn cậu một cái, hừ một tiếng.
Anh ta ho hắng giọng, "Cậu kể cho tớ nghe toàn bộ quá trình giữa cậu và anh Bắc Lâm trước khi cậu ra tay, tớ sẽ tha thứ cho cậu."
Lộ Nhâm, "..."
Anh à, đây không phải là nông cạn sao?
Hết cách, Trần Tư Vũ nhất định phải nghe, Lộ Nhâm lắp bắp nói: "Có một số chuyện là chuyện cá nhân, tớ không thể nói hết."
"Tớ hiểu rồi, tớ là kẻ không biết phải trái vậy sao? Trần Tư Vũ cạn lời nói, "Tuy tớ hóng chuyện nhưng có đạo đức, tớ thấy các cậu tắm trong Người Tình Trong Mộng kêu hét cả lên nhưng có nói ra ngoài không?"
Lộ Nhâm, "..."
Lộ Nhâm đỏ mặt, "Làm gì có…"
Trần Tư Vũ, "Không sao, nói đi, đừng nói nhảm nữa, lát nữa tớ còn phải quay phim."
Lộ Nhâm chỉ có thể nói.
Nhưng Trần Tư Vũ thật sự rất tốt, nói chính xác là anh ta không hỏi quá nhiều, mặc dù anh ta không ngừng tò mò xem cậu và n Bắc Lâm đã làm gì dưới sự dụ dỗ của áo sơ mi, lạt mềm buộc chặt ra sao, nhưng anh ta hoàn toàn không hỏi tại sao Lộ Nhâm lại gọi n Bắc Lâm là sếp, hay có bao nhiêu cô gái thích anh.
Hợp đồng yêu đương không bị phát hiện là được rồi.
Lộ Nhâm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Trên thực tế, đối với Trần Tư Vũ, việc Lộ Nhâm ký hợp đồng với phòng làm việc của n Bắc Lâm không có gì bí mật, n Bắc Lâm đúng là sếp của Lộ Nhâm.
Còn những cô gái thích n Bắc Lâm, chẳng cần nói, hầu