...Vì sao Ân Bắc Lâm lại trở về?Lúc đầu cậu còn nghĩ Ân Bắc Lâm còn hai ngày nữa mới trở về, nên lúc quản gia Trương còn dưới lầu chờ cậu, cậu đã vội vàng cầm lấy đồ của mình, cũng chưa kịp đem quần áo kia giấu sâu một chút.
Nhưng mà cho dù cậu không có giấu sâu một chút, thì rõ ràng tủ quần áo kia trong khoảng thời gian này Ân Bắc Lâm cũng chưa cần đến mà!!
Ân Bắc Lâm sao có thể phát hiện ra?
Lộ Nhâm đỏ mặt, vội vàng quay lưng lại, tay chân lúng túng muốn trả lời lại.
Nhưng mà lúc này, ông Ân ngồi đối diện nhíu mày, nghiêng người qua: "Ông Trương cũng đã xóc bài, cậu còn làm gì nữa."
"!" Lộ Nhâm hoảng sợ, chuyện này không thể để cho ông cụ thấy được.
Cậu đỏ mặt, nhanh chóng nói: "Cháu..
Cháu đi vệ sinh."
Nói xong, Lộ Nhâm từ trên giường nhỏ bật dậy vụt đi, chạy thẳng đến nhà vệ sinh.
Ngồi ở trên bồn cầu, cậu vội vàng mở điện thoại ra.
Vừa nhìn thấy hình, trên mặt lại nóng hơn.
Những gì cậu giấu như đồng phục, đồ vest, mắt kính, còn có một túi lớn đồ trang điểm, toàn bộ đều bị Ân Bắc Lâm kéo ra hết.
Còn chụp ảnh gủi đến cho cậu xem cùng.
Lộ Nhâm phút chốc: "!!!"
Cậu xấu hổ muốn chết, nhanh chóng đánh chữ gửi qua.
Iu: [Anh ơi!!!]
Iu: [Đừng mà!!!!]
Công chúa già: [Anh chỉ tiện thể nhìn xem em chuẩn bị cái gì.]
Công chúa già: [Không ngờ lại nhiều quần áo như vậy, đêm nay mặc váy trước đi.]
Lộ Nhâm: "...."
Vành tai Lộ Nhâm đỏ lên, ngón tay nhanh chóng gõ vài chữ, xóa đi, lại gõ vài chữ, rồi lại xóa.
Kìm nén nửa ngày, Lộ Nhâm gửi về một câu.
Iu: [Anh đừng đùa em mà anh [vỡ ra]]
Iu: [Em còn đang ở bệnh viện đây [ rơi lệ ] [ rơi lệ ]
Ân Bắc Lâm lập tức gửi tin nhắn lại.
Công chúa: [Bệnh viện trung tâm?]
Công chúa: [Để anh đến.]
Lộ Nhâm sợ Ân Bắc Lâm nghĩ cậu xảy ra chuyện gì, vội vàng đánh chữ trả lòi: [Không phải em, em không sao.]
Iu: [Là chú bị bệnh, em ở bệnh viện chăm sóc.]
Lộ Nhâm suy nghĩ, lại gõ chữ: [Vậy anh mau đến đây đi, phòng của chú là phòng 1501 ở lầu 15.]
Công chúa: [....]
Lộ Nhâm: "?"
Cậu vẫn còn đang thắc mắc, Ân Bắc Lâm đã gửi lại cho cậu một câu: [Chiêu này lần trước ông ấy đã dùng qua.]
Hả?? Lộ Nhâm ngồi ở trên bồn cầu, lập tức há hốc mồm.
Vậy ông cụ chỉ giả vờ bệnh thôi sao.
Nhưng mà ngẫm nghĩ lại, thì lúc nãy khi ông cụ vừa thắng đã cười lớn như tiếng chuông, khóe miệng Lộ Nhâm giật giật: "..."
Lớn như vậy còn giả bệnh...!Lộ Nhâm đau thương nghĩ, ngây thơ cũng sẽ có di truyền sao?
Người đối diện lại gửi tin nhắn đến.
Công chúa: [Chờ anh.]
Công chúa: [Anh sẽ đến đón em trở về.]
Lộ Nhâm vội vàng gõ chữ nhanh gửi lại: [Đừng.]
Công chúa: [???]
Nhìn thấy ba dấu chấm hỏi kia, Lộ Nhâm nhanh chóng gõ chữ gửi qua.
lu: [Em muốn nói là sẽ ở lại nuôi bệnh\, mấy ngày nay sẽ không trở về [hu hu] [đáng thương]]
Nghĩ đến trước đó ông cụ chơi một ván đấu địa chủ thắng đã cười vui vẻ, Lộ Nhâm bất giác cũng mỉm cười.
lu: [ Cho dù không thật sự bị bệnh, thì chăm sóc chú cũng là chuyện rất tốt.]
lu: [Anh à, anh có muốn cùng nhau nuôi bệnh không.]
lu: [Hôm nay chú nói rất nhiều về chuyện trước đây của anh, em thấy chú rất nhớ anh.]
Nhìn thấy điều này, Ân Bắc Lâm ngồi ở trên sô pha, dừng một giây.
Nhưng mà chỉ một lát sau, một giây tạm ngừng này đã trở lại như lúc ban đầu.
Lộ Nhâm gửi tin nhắn và đợi một lúc rất lâu, công chúa mới gửi lại tin nhắn cho cậu.
Chỉ ngắn gọn một dấu [.]
Nhìn dấu chấm tròn của Ân Bắc Lâm, Lộ Nhâm liền đổ mồ hôi một chút.
Giây tiếp theo, cậu nhìn thấy Ân Bắc Lâm gửi một tin nhắn khác đến.
Công chúa: [ Vậy váy thì phải làm sao đây.]
Lộ Nhâm: "..."
Váy...!Lộ Nhâm đỏ mặt, trong lòng khó xử, qua loa gửi một câu: [Chuyện váy thì qua vài ngày nữa nói sau.]
Không đợi công chúa nhắn lại, Lộ Nhâm nhanh tay gửi trước một biểu cảm [ ha ha, tôi đăng xuất đây], rồi chuồn mất.
Ân Bắc Lâm: "..."
Vốn tưởng rằng chuyện này đã nói xong rồi, nhưng công chúa điện hạ phải ở trong nhà một mình, rất không vui về chuyện đó.
Trong ba ngày này, mỗi ngày Lộ Nhâm đều trình diễn màn đối thoại ở dưới đây cùng Ân Bắc Lâm.
Công chúa: [Về nhà.]
Lộ Nhâm đổ chút mồ hôi: [Qua vài ngày nữa em về, qua vài ngày nữa đi.]
Công chúa: [Qua vài ngày là mấy ngày.]
[Hai ngày nữa thôi...] Lộ Nhâm suy nghĩ, lại gõ: [Không phải, anh à sao anh không đến thăm chú.]
Công chúa: [Anh đã hỏi bác sĩ chăm sóc rồi, ông ấy không có vấn đề gì.]
lu: [Không có vấn đề gì, thì anh cũng có thể đến đón em mà, trước đó chẳng phải anh nói sẽ đến đón em sao.]
Lộ Nhâm suy nghĩ, ngại ngùng gửi một câu: [Anh không nhớ em hả.]
Qua hai giây, người bên kia đột nhiên gửi đến tin nhắn thoại.
Lộ Nhâm vội vàng nhấn nghe, thanh âm lười biếng từ tính của Ân Bắc Lâm xuyên qua ống nghe truyền đến.
"Anh tất nhiên nhớ em."
Những lời này được Ân Bắc Lâm nói theo kiểu trêu chọc người ta, vành tai Lộ Nhâm nhất thời nóng lên.
Nhưng nóng cũng không quá hai giây, giọng nói tiếp theo đã được gửi đến.
Lộ Nhâm nhấn vào nghe, giọng điệu của Ân Bắc Lâm từ từ nói: "Muốn em trở về và thay váy."
Khóe miệng Lộ Nhâm khẽ giật giật.
Vậy cuối cùng là nhớ cậu, hay chỉ muốn cậu trở về để mặc váy vậy?
Nhưng mà cậu cũng biết, sẽ rất khó xử khi để Ân Bắc Lâm cùng ông cụ đi cùng nhau.
Lộ Nhâm không có cách nào, chỉ có thể dỗ dành nói: [Được rồi, hai ngày nữa em sẽ để anh Ngô đến đón em về.]
Sau đó lại qua vài ngày.
["Công chúa" đánh "tôi"]
Công chúa: [?]
Công chúa: [Hai ngày của em có bao nhiêu bảy mươi hai tiếng?]
Lộ Nhâm: "..."
Ba ngày trôi qua, Ân Bắc Lâm để trợ lý Ngô chạy xe đến.
Sau khi Ân Bắc Lâm lên xe, bình tĩnh nói: "Anh Ngô, đến bệnh viện trung tâm."
"Bệnh viện trung tâm?"
"Không sao chứ? Cậu không thoải mái chỗ nào sao?" Trợ lý Ngô ngạc nhiên hỏi: "Có cần tôi nói với chị Oanh một tiếng không?"
"Không cần."
Ân Bắc Lâm lười biếng tựa lưng về phía sau, đôi mắt hơi híp lại.
"Tôi đến đưa Lộ Nhâm trở về nhà thay quần áo thôi."
Nhìn thấy vẻ mặt của Ân Bắc Lâm, anh Ngô chợt run lên một chút.
Anh Ngô: "..."
Thay quần áo thì thay quần áo...!Sao giọng điệu của người này lại cảm thấy đáng nghi vậy?
Cùng thời gian đó.
Một chiếc chiếc xe cao cấp khác có rèm che chạy thẳng đến bệnh viện trung tâm, và dừng lại ở tầng hầm gara của bệnh viện.
...
Lầu 15, phòng bệnh tư nhân 1501.
Ông Ân hôm nay thắng liên tiếp, cười ha ha hai tiếng: "Ông Trương, đưa tờ giấy bạc cho tôi."
Quản gia Trương đáp lời, xé tờ giấy bạc từ chiếc hộp nhỏ bên cạnh đưa đến.
Kỹ năng chơi bài của Lộ Nhâm không được tốt lắm, nhưng vận may vẫn ổn, cậu thuộc loại may mắn hơn những người tay thối, cậu luôn cầm được bài địa chủ, quản gia Trương thì hoàn toàn là kiểu nhìn xa trông rộng, kỹ năng chơi bài rất cao.
Lúc đầu cho dù cậu có cầm bài địa chủ, cũng sẽ luôn bỏ qua, bởi vì ông Ân chắc chắn sẽ cướp lấy.
Bằng cách này, cậu cùng quản gia Trương liên kết, để có thể đánh bại ông cụ.
Hiện tại thì ngược lại, ông Ân bị dán giấy hai ngày cuối cùng cũng làm phản, hôm nay chơi cả buổi đến giữa trưa, bài địa chủ cũng không đưa đến tay.
Giờ thì tốt rồi, hai người lớn tuổi kết hợp, trên mặt Lộ Nhâm đầy giấy dán.
Không chỉ trên cái trán, cái mũi, má, thậm chí ngay cả cằm và lỗ tai của cậu đều bị dán đầy giấy dán, giống như ông cụ ngày đầu tiên.
Cậu oan ức nói: "Chú, chú đã nói rằng, cầm bất cứ bài gì đều sẽ kêu địa chủ, bây giờ chú thay đổi."
Ông Ân cười một tiếng: "Cậu cho là tôi không biết thay đổi linh hoạt sao? Hừ."
Nói xong, ông cụ vểnh chòm ròm rồi dùng sức vỗ lên trán của Lộ Nhâm.
"Bụp." một tiếng, giấy trắng liền dán dính lên trên ấn đường của Lộ Nhâm.
"Chơi lần nữa." Lộ Nhâm nói: "Cháu chắc chắn sẽ dán được chú ở ván kế tiếp."
"Làm gì có chuyện đó." Ông cụ cười ha ha: "Thêm vài ván nữa, tôi sợ mắt môi của cậu đều bị dán đầy."
"Sao có thể." Lộ Nhâm không phục: "Vận may của cháu tốt lắm."
"Vận may tốt thì có ích gì." Ân Hành sờ chòm