Nhà họ Ân.
Bởi vì tiệc thọ bảy mươi của ông Ân sắp được tổ chức, lại chuẩn bị song hỷ lâm môm, tổ chức cùng với lễ đính hôn.
Vì vậy Lộ Nhâm và Ân Bắc Lâm thường xuyên phải chạy đi chạy lại trong thời gian này.
Ông Ân đã dành phần lớn thời gian ở nước ngoài, năm nay trở về, ông đã mang theo một số thứ.
Trong phần này có các album ảnh của Ân Bắc Lâm khi còn nhỏ.
“Oa, đây thật là anh sao? Tóc dài quá.”
Lộ Nhâm ngồi bên cạnh ông cụ, nhìn quyển album trên đùi, trợn tròn mắt, “Cái này đẹp quá… giống con gái.
“Lúc đó bà nhà muốn xem tóc dài của cậu chủ trông như thế nào nên chưa từng cắt.” Quản gia Trương cười nhẹ.
“Không biết lúc đó nó cư xử tốt hơn bây giờ bao nhiêu,” Ông Ân cũng xúc động nói, “Tôi mấy lần không nhẫn tâm mắng nó.”
Lộ Nhâm gật đầu đồng ý.
“Thật đáng yêu!”
Ân Bắc Lâm ở bên cạnh, “…”
Đứa trẻ trong bức ảnh khoảng mười tuổi, mặc áo ngắn tay màu trắng, trên đầu có búi một búi tóc đen, lộ ra vầng trán mịn màng, phần còn lại của mái tóc đen buông sau chiếc cổ trắng ngần, đôi mắt đẹp của cậu bé lạnh lùng nhìn ống kính, cảm giác rất cao quý.
…thực sự quá q!!!
Lộ Nhâm không khỏi đưa đầu ngón tay sờ lên khuôn mặt Ân Bắc Lâm trong bức ảnh, cảm thấy trái tim sắp nảy mầm.
Càng nhìn càng thích, không khỏi năn nỉ ông cụ và quản gia Trương, xin một cái đem về.
Buổi tối khi ngủ, Lộ Nhâm còn cố ý lồng ảnh vào khung, đặt ở đầu giường.
Ân Bắc Lâm ở bên cạnh lười biếng nói: “Đẹp như vậy sao?”
“Ừ.” Lộ Nhâm nhếch môi, “Như công chúa nhỏ.”
Vừa dứt lời, Ân Bắc Lâm liền nhướng mày, nở nụ cười nửa miệng.
“Ồ?” Anh nói.
Một giây tiếp theo, Lộ Nhâm chưa kịp phản ứng, Ân Bắc Lâm đã đè lên người cậu.
“Ý anh là gì,” Lộ Nhâm ngẩng mặt lên, bắt gặp ánh mắt cao cao của Ân Bắc Lâm.
Ân Bắc Lâm đưa tay ôm mặt, nhướng mày, “Ngày ngày công chúa đến công chúa đi, em hy vọng anh là con gái phải không?”
Lộ Nhâm bị Ân Bắc Lâm làm cho nghẹn họng, thế nhưng trong đầu cậu lại xuất hiện một Ân Bắc Lâm.
Nghĩ đến đây, Lộ Nhâm cảm thấy có chút choáng váng.
Nếu Ân Bắc Lâm thực sự giống như trước đây mà để tóc dài, hẳn là thật sự rất đẹp… “Hả?”
Người trên người gọi cậu, Lộ Nhâm mới tỉnh táo lại.
“Không, không.” Lộ Nhâm lắp bắp, “Cái chính là bức ảnh anh chụp hồi nhỏ rất dễ thương…”
Lộ Nhâm sợ Ân Bắc Lâm hiểu lầm, vội nói thêm, “Nếu em có một đứa em gái… em trai như anh, em nhất định sẽ nghe lời em ấy!”
“Thật không?” Ân Bắc Lâm nhướng mày, “Nghe lời tất cả mọi chuyện?”
Lộ Nhâm thề thốt, “Đương nhiên là—- “
Chưa kịp nói xong, môi cậu đã bị đè xuống và bịt kín.
Mút một hồi, Ân Bắc Lâm mới chậm rãi nhả ra.
Ân Bắc Lâm khàn giọng hỏi: “Như thế này cũng nghe?”
Lộ Nhâm, “…”
Lộ Nhâm đỏ mặt, làm ơn, anh nghe tử tế nửa câu đầu của em không!!
Đó là đứa trẻ, em trai em gái!! Ai sẽ làm điều như vậy với trẻ con chứ!!
Nhưng Ân Bắc Lâm rõ ràng không cho cậu cơ hội giải thích.
Yêu tinh chiến đấu gần như cả đêm, Lộ Nhâm ngủ thiếp đi.
Ân Bắc Lâm vươn tay tắt đèn.
Trước khi tắt đèn, anh không nhịn được cười khi nhìn thấy tấm ảnh chụp chính mình được Lộ Nhâm đặt ở đầu giường, vừa mở mắt ra đã có thể nhìn thấy.
Thích nhiều như vậy sao?
Ý nghĩ vừa lóe lên, trong nháy mắt, Ân Bắc Lâm liền tắt đèn.
Anh ôm eo Lộ Nhâm, ôm người ngủ say, nhắm mắt lại.
…
“…!”
Ân Bắc Lâm vừa mở mắt liền nhìn thấy Lộ Nhâm ngã xuống.
Đồng tử co rút lại, vô thức tiến lên một bước, vươn tay muốn ôm lấy người đó.
Nhưng khoảnh khắc tiếp theo, Ân Bắc Lâm lại sững sờ, “…?”
Lộ Nhâm kéo đến mức anh bị kéo người ngã xuống đất.
Ngồi trên sàn, đôi mắt phượng của Ân Bắc Lâm thoáng hiện lên ngây dại.
Điều khiến anh càng cảm thấy không đúng hơn là!
Trời vào đông rồi mà không khí lại vẫn ngột ngạt, oi bức.
Mùi rượu và thức ăn hòa quyện vào nhau, Ân Bắc Lâm vô thức nhìn về phía Lộ Nhâm đang say sưa treo trên người.
Bảng hiệu đèn LED bên cạnh với các ký tự màu trắng trên nền xanh lam nhấp nháy.
——Nhà hàng Hoành Thành.
Lộ Nhâm trên người đột nhiên chuyển động, ôm lấy anh rống lên hai lần, “Làm sao… mỗi ngày chỉ có thể bao một bữa cơm trưa, tôi, nấc, tôi vẫn là sinh viên đại học đang phát triển… làm sao có thể…”
Ân Bắc Lâm, “…”
Từ ngữ quen thuộc đến khó hiểu, Ân Bắc Lâm nheo mắt lại.
Nhưng Lộ Nhâm vẫn ở trên người anh, khuôn mặt đỏ bừng vì say, miệng lẩm bẩm, Ân Bắc Lâm sờ sờ mặt cậu, vừa định đánh thức cậu, giây tiếp theo, đồng tử liền co rút lại.
…Không phải tay của người trưởng thành.
Khuôn mặt của Lộ Nhâm vốn đã nhỏ, hai tay anh còn không bằng nửa khuôn mặt.
Cổ tay và cánh tay cũng nhỏ.
Hay nói đúng hơn, đó là bàn tay của một đứa trẻ.
Ân Bắc Lâm nhíu mày.
Một giọng nói khàn khàn đột nhiên vang lên bên tai anh.
“Đứa nhỏ này từ đâu tới vậy?” Mập kinh ngạc nhìn Lộ Nhâm cùng đứa nhỏ dưới người.
Lộ Nhâm lúc say rượu ngã vào một cô bé, người đàn ông cao gầy bên cạnh thấy vậy bước nhanh tới, muốn vươn tay kéo hai người lên.
Nhưng trước khi hắn bước tới, cô bé có vẻ ngoài thanh tú dưới người Lộ Nhâm đã tự mình đứng lên.
Sau khi đứng dậy, cố bé ôm Lộ Nhâm đứng thẳng người, phủi bụi trên người, tiếp tục vòng tay ôm Lộ Nhâm, bắt cậu ngồi dựa vào người cô bé.
Thế là người đó hỏi: “Bạn nhỏ, ba mẹ em đâu.”
Cô bé liếc cậu ta một cái, nhẹ nói: “Tôi tìm Lộ Nhâm.”
Nghe thấy giọng nói, hắn nhận ra không phải cô bé mà là cậu bé, chỉ là tóc cậu bé dài và trông rất đẹp, nên cậu ta nhìn nhầm.
Nhưng bị ánh mắt này nhìn qua, người đàn ông cao gầy sửng sốt trong giây lát.
Không hiểu sao nhìn cậu bé mới chín mười tuổi, nhưng ánh mắt lại toát ra vẻ trưởng thành hơn tuổi.
Nhưng một giây tiếp theo, đứa trẻ quay mặt đi, cảm giác đó dường như chỉ là ảo giác.
Người đàn ông gầy gò sửng sốt một giây, rồi đột nhiên nói: “Lộ Nhâm là anh trai của em sao?”
Ân Bắc Lâm, “… ừm.”
Mập cau mày nghi ngờ khi nghe thấy lời này, mới nhớ tới.
“Lộ Nhâm là anh trai của em?” Mập thắc mắc, “Tại sao cậu ấy không đưa em đi ăn?”
Lúc này đã mười hai giờ tối.
Mặc dù thời điểm này là lúc các quán ăn đông đúc, nhưng khu vực lân cận của các quán ăn ở Hoành Thành tương đối xa, ít người, chỉ có ký túc xá nhân viên do đoàn của họ thuê.
Mập cau mày, khàn giọng hỏi: “Ba mẹ em đâu?”
“Ba mẹ anh tạm thời đi vắng,” Ân Bắc Lâm thờ ơ nói, “Em tự mình đến tìm Lộ Nhâm.”
Mập nghe thấy, “Ôi chao” Cậu ta nhiên nhìn anh, “Đây là con trai.”
Ân Bắc Lâm, “…”
Sau hai giây kinh ngạc, tên mập kéo người cao gầy sang một bên, nhỏ giọng hỏi.
“Thằng nhóc này đang tìm Tiểu Giáp? Sao tớ thấy không giống nhỉ?”
“Nó đến khi nào, vừa rồi không hề được thấy?”
“Chúng tôi vừa trả tiền thì đến?” Người cao gầy bất định liếc nhìn đứa trẻ rồi thì thào nói: “Nhưng chắc là quen chứ? Bằng không, đứa nhỏ này làm sao biết Tiểu Giáp tên là Lộ Nhâm?”
“Nghe trộm.” Tên mập nhún vai.
“Chúng ta gọi cậu ấy là Tiểu Giáp, nó nghe thấy ở đâu?”
“Với lại họ nhìn cũng thân.” Người cao gầy xoa xoa cằm, “Tự mình xem.”
Nhìn cậu bé đỡ Lộ Nhâm thẳng người, Lộ Nhâm buông lỏng hai tay ôm bắp chân của cậu bé, ngồi trên mặt đất, ôm rồi cọ cọ vào cậu bé — trông đúng là khá thân.
“Muộn như vậy, dù sao chúng ta cũng đưa về đi, ký túc xá của chúng ta cũng gần đây.
Chúng ta không có xe, nó cũng không thể về.” Người cao gầy nói, “Chờ Tiểu Giáp dậy rồi nói.”
Mập suy nghĩ một chút, “Như vậy cũng được.”
Dưới sự