Rivia ngồi xổm cạnh bàn trà phòng khách, vừa phác thảo vừa ngân nga theo tiếng nhạc du dương.
Tiếng chuông cửa đinh tai truyền vào khiến anh cáu gắt.
"Mật khẩu chưa đổi, cô vào đi !"
Căn chung cư nhỏ này Rivia thường xuyên làm ổ ở đây để tìm cảm hứng, người biết chỗ này chỉ có anh và cô trợ lý nhỏ.
Như thường lệ bằng đấy thời gian trợ lý nhỏ đã vào được nhà rồi, Rivia hoài nghi không phải cô ấy sẽ xảy ra chuyện gì chứ ?
Anh mở cửa, trợ lý nhỏ trong tưởng tượng của anh thì chẳng thấy đâu, bù lại là một tên nam nhân người ngoại quốc cao lớn che chắn hết cửa.
Rivia đóng sầm cửa tiện tay khóa trái, lau mồ hôi trên trán: "Phù, may mờ mình nhanh tay lẹ mắt !"
Từ ngoài truyền đến giọng nói giận dữ của người đàn ông: "Rivia, sil te plaît, ouvre cette porte avant que je ne la défonce !"
(Rivia, em nên mở cánh cửa này trước khi tôi đá văng nó !)
Rivia nói vọng ra ngoài, giọng điệu ở trong vùng an toàn vẫn hơi đắc ý: "Tu penses que je suis stupide ?"
(Anh nghĩ tôi bị ngốc ?)
Người đàn ông dường như đã mất kiên nhẫn, gằn giọng: "Vous me défiez ?"
(Em đang thách thức tôi ?)
"Ouvre la porte pendant que je parle encore gentiment, ne me laisse pas casser la porte, je ne sais pas ce que je vais te faire alors !"
(Mở cửa ra nhân lúc tôi còn đang nói chuyện tử tế, đừng để tôi phá cửa xông vào, lúc đó tôi không biết mình sẽ làm gì em đâu !)
Rivia trong lòng có chút sợ hãi nhưng vài giây sau đã dập tắt suy nghĩ đó, cửa chung cư chắc không phải loại dễ hỏng vậy đâu ? Trấn an mình như vậy, Rivia mặc kệ nam nhân bên ngoài, hờ hững đi vào trong.
Nhưng vừa bước được vài bước, tiếng đạp cửa khiến Rivia giật mình, xoay người lại đã thấy chốt cửa gãy ra làm đôi trên sàn nhà.
Cửa phòng mở ra không chút hư hại cho thấy nam nhân đã lựa chọn góc độ rất chính xác, dường như đã làm qua chuyện này rất nhiều lần.
Rivia không còn tâm trạng để cảm thán, ngay khi thấy gương mặt đẹp đẽ cùng sát khí trên thân nam nhân liền không do dự chạy vào phòng mình.
Nam nhân tựa như ma vương từa dưới địa ngục tới đòi mạng anh, bước chân chậm rãi đi về phía cửa phòng, từng bước từng bước gieo sợ hãi trong Rivia.
"Je lui ai demandé une dernière fois, tu veux sortir toute seule ou tu veux que je défonce la porte ?"
(Tôi hỏi em lần cuối, em muốn tự ra hay muốn tôi đạp cửa xông vào ?)
Người đàn lạnh lẽo nói, xem ra đã bị chọc giận không hề nhẹ.
Hắn ta cười vài tiếng rất khẽ nhưng làm anh sởn cả tóc gáy: " Voulez-vous toujours choisir ce dernier ?"
(Em vẫn muốn chọn cái sau hơn nhỉ ?)
Cửa phòng chậm rãi mở ra một khe hở nhỏ, Rivia dùng đôi mắt xanh liếc anh ta sợ hãi hỏi: "Pourquoi êtes-vous venu ici ? Rentrer chez soi !"
(Anh tới đây làm gì ? Về đi !)
Người đàn ông dùng sức mình chen vào trong, Rivia không giữa nổi cánh cửa lắp bắp cả nửa ngày: ".......!Ne tapproche pas de moi !"
(.........Đừng tới gần tôi !)
Nam nhân ép cả người cậu vào tường, dùng chóp mũi cọ lên chóp mũi cậu, cử chỉ thân mật nhưng ánh mắt hắn ta lại lộ ra vẻ điên cuồng.
" Au cours des trois derniers mois, jai pensé quaprès lavoir trouvée, je devrais lenfermer pour quelle nait pas à courir partout ou à lui faire lamour jusquà ce que ses jambes ne se ferment pas....."
(Trong ba tháng qua, tôi nghĩ rằng sau khi tìm được em có nên nhốt em lại để em đỡ phải chạy nhảy lung tung hoặc làm chết em, đến khi chân em không khép lại nổi.....)
Hắn ta ghé sát vào tai của anh thủ thỉ: "Je vois que vous préférez toujours choisir loption deux ? Alors fais