Lưu Khiết đứng phắt dậy, ánh mắt đanh đá liếc xéo David: "Anh nói ai độc ác cơ ?"
David cũng không phải dạng vừa: "Tôi nói cô đấy đồ tâm cơ, biết rõ chủ tịch đang họp không được làm phiền nhưng cô lại nói cần văn kiện có chữ ký, bắt em ấy đi xin, đó không phải độc ác thì là gì ?"
Lưu Khiết cười khẩy, làm như không có: "Anh đừng hất nước bẩn lên người tôi, chữ ký là cậu ta tự muốn đi xin, liên quan gì đến tôi !"
David gần như nổi đóa: "Cô đừng chối, chút mánh khóe này của cô tôi còn lạ gì ! Nếu cô vẫn không nhận lát nữa tôi sẽ hỏi Tô Gia Yến cho ra nhẽ, không thì bấy giờ check camera luôn đi !"
Lưu Khiết quên mất rằng trong phòng có lắp camera, giờ chỉ cần check camera là mọi chuyện xấu cô ta làm đều được phanh phui ra hết.
Đằng nào cũng mất mặt, cô ta không thèm giả bộ nữa, tức giận nói.
"Chuyện này là tôi chủ đích đấy thì sao ? Bởi tôi chướng mắt cậu ta, vì cớ gì tôi nỗ lực không màng ngày đêm, mất ăn mất ngủ hơn năm năm trời mới bò lên được chức thư ký này......."
"Còn cậu ta thì sao, chỉ mới làm hơn một tuần đã được làm thư ký, tôi không can tâm, chẳng có ai biết chuyện này mà để yên cả.....Nhất định là cậu cậu ta đã giở thủ đoạn dơ bẩn gì đó, cậu ta không xứng đứng bên cạnh chủ tịch......"
Chát một tiếng, má trái của cô ta đau rát, cả khuôn mặt lệch về một bên, mái tóc xoăn tung rối tán loạn.
Lưu Khiết mở ta mắt, run run sờ bên má bỏng rát của mình.
David cười lạnh: "Bản thân cô không bằng em ấy còn muốn lên mặt chỉ trích ai ?"
Ánh mắt cô ta nhìn David đầy uất hận: "Anh dám tát tôi ?"
David lấy giấy lau bàn tay dính đầy phấn trang điểm của mình, hừ lạnh khinh bỉ: "Đừng nói là tát cô, chuyện đáng sợ hơn nữa tôi còn dám làm !"
Khuôn mặt cô ta tái không còn huyết sắc, đôi môi đỏ mọng run run: ".......Anh anh !" Cuối cùng vẫn là không nói ra được câu nào hoàn chỉnh.
David bóp cằm cô ta, giận dữ nói: "Đừng làm thêm hành động nào khiến tôi kinh tởm nữa, nếu không đừng trách tôi không nhắc trước !"
"Anh David !" Tô Gia Yến cuối cùng đã hiểu đầu đuôi câu chuyện, sau đó liền chạy đến can ngăn: "Anh đừng làm gì chị ta, em không sao cả !"
Lưu Khiết nhìn hốc mắt vẫn còn đỏ hoe của cậu, nội tâm cô ta sung sướng, nhất thời đã quên mất cơn đau bên má trái.
"Anh dù đánh mắng tôi thậm tệ thế nào đi nữa thì cậu ta cũng đã phạm sai lầm rồi, muộn nhất thì mai sẽ có thông báo đuổi việc, ha ha ha !!!" Cô ta điên cuồng cười nói.
David nghiến răng nghiến lợi: "Cậu ấy bị đuổi việc tôi sẽ giết cô !"
Nghe câu này cả Tô Gia Yến và Lưu Khiết đều sợ tái mặt, cuối cùng vẫn là