Tầng hai là khu vực vip của bar KOP, không chỉ những kẻ có tiền mới có thể lên ngồi phải đáp ứng yêu cầu khách hàng thân thiết của bar !
Đãi ngộ của vip tất nhiên sẽ tốt hơn người thường, bọn họ được ngồi ở trên cao bễ nghễ quan sát đám người bên dưới, phục vụ cũng chu đáo hơn nhiều.
"Tô đại thiếu gia, mày đang nhìn gì vậy, có để ý lời tao nói không ?"
Tên nam nhân ngồi đối diện Tô Dịch có vẻ đang bất mãn về thái độ lạnh nhạt của hắn.
Cũng may một câu này kéo hắn quay người trở lại không nhìn đám người phía dưới nữa nhưng sắc mặt hắn lại âm u nói.
"Có chuyện gì sao ?"
Hắn tựa lưng vào ghế sofa êm ái, tay cầm ly rượu mạnh gác lên thành ghế, thái độ bễ nghễ, hờ hững nhìn đám con ông cháu cha bên cạnh.
"Tiểu mỹ nhân lần trước làm cậu thỏa mãn chứ ? Nghe nói cậu ta học múa từ nhỏ, cơ thể dẻo dai khỏi bàn, chơi được với nhiều loại tư thế...."
Nói rồi liếc qua Tô Dịch vẫn đang chậm rãi lắc lắc ly rượu trong tay, xu nịnh: "Kia là vưu vật hiếm có người khác cầu còn không được, không ngờ lại chịu quy phục dưới chân của anh Tô...."
Tên nam nhân đối diện không nhịn được, dùng ánh mắt chứa đầy d*c vọng dơ bẩn mà hỏi hắn: "Anh Tô, mùi vị của cậu ta thế nào ? Có vừa miệng anh không ?"
Thực ra Tô Dịch cũng chẳng nhớ "cậu ta" trong lời đám người này là ai, lát sau mới trầm giọng trả lời: "Tạm được !"
Một vài người bất mãn tặc lưỡi: "Tiểu mỹ nhân câu người như vậy mà anh chỉ nói là tạm được thôi sao...." Ánh mắt hắn lộ ra chút điên cuồng, mở lời xin xỏ: "Nếu anh Tô chơi chán rồi, chi bằng nhượng lại cho bọn em đi !"
Một đám lòng lang dạ sói gật đầu phấn khích với lời nói vừa rồi.
"Đúng đó anh Tô, anh chuyển cậu ta cho bọn em đi ! Em muốn cậu ta từ lâu lắm rồi nhưng thằng đó cứ giả vờ thanh cao không chịu !"
Tô Dịch đặt mạnh ly rượu xuống bàn thủy tinh vang lên tiếng va cham thanh thoát.
Ánh mắt hắn không chút kiên nhẫn nhìn đám vô dụng xung quanh, lạnh nhạt nói.
"Bọn mày muốn cậu ta thì tự mà tìm cách ! Tao không rảnh đến nỗi tìm công cụ phát ti3t cho chúng mày !"
Nói xong cũng không để ý đến khuôn mặt nghẹn đỏ bừng của mấy tên thiếu gia mà rời đi.
Có lẽ mới đầu hắn sẽ cảm thấy hối hận vì ra ngoài giải sầu cùng đám ngu ngốc này nhưng khi nhìn qua thân ảnh kiều diễm bên dưới mọi thứ liền thay đổi.
Khóe môi hắn nhếch lên một cách xảo quyệt, vừa xuống dưới cầu thanh vừa li3m răng nanh của mình, ánh mắt nhìn về phía thanh niên kia càng lúc càng u tối.
Đó là ánh mắt hưng phấn của loài thú khi nhìn thấy con mồi của mình.
Đường Tử Khanh nằm lên cánh tay đang để trên bàn của mình, trong mắt đã có chút men say, nghiêng đầu ngắm nhìn ly whisky trong tay mình.
Chất lỏng có màu hổ phách ấm áp được đựng vào ly rock pha lê trong suốt với họa tiết độc đáo và sang trọng.
Bên trong có bỏ thêm một viên đá tròn to.
Đường Tử Khanh chậm rãi lắc ly rock trong tay, cảm nhận màu hổ phách long lanh đánh vào nhau cùng tiếng vui tai khi thành pha lê va chạm vào viên đá.
Cuối cùng anh uống cạn chất lỏng đó vào miệng một hơi, chỉ để lại viên đá nọ.
Đường Tử Khanh định