Dù sao cũng chẳng phải là chuyện gì to tát, Tô Gia Yến rướn người hôn chụt lên môi hắn một cái, sau đó ngượng ngùng mà rụt lại rất nhanh.
"Như vậy được chưa?"
Cố Sâm liến li3m khóe môi, nhìn vẻ mặt vẫn chưa thỏa mãn lắm, trầm giọng nói: "Như vậy không tính, quá nhanh!"
Tô Gia Yến nghe xong không khỏi phun tào trong lòng.
Lẽ ra chẳng có hôn chúc ngủ ngon gì ở đây sất, chỉ là nhìn hắn đáng thương quá nên mới hôn thôi.
Cậu cắn môi mắng mỏ: Hừ, đàn ông thúi, bụng dạ hẹp hòi!!
Đang hăng say chửi rủa hắn trong lòng, Cố Sâm liền đè cậu xuống sofa hung hăng chà đạp.
Hắn cắn nhẹ lên cánh môi cậu một cái, liếc đôi mày nhíu lại của cậu mới đau lòng buông ra.
Đầu lưỡi quen đường quen nẻo mà luồn vào trong khoang miệng ấm nóng, cuốn lấy lưỡi nhỏ đang ngượng ngùng trốn tránh cùng trơn mớn trêu đùa.
Chóp mũi bọn họ kề nhau, hơi thở cũng trở nên nóng bỏng.
Hai mắt Tô Gia Yến mờ mịt tiếp nhận nụ hôn đầy ướt át này, cảm nhận bàn tay to lớn của nam nhân không an phận mà sờ s0ạng cơ thể cậu cách một lớp vải.
Tô Gia Yến hốt hoảng muốn ngăn lại động tác của hắn, bàn tay quơ loạn trên sofa, đột nhiên chạm phải vật gì mà dừng lại.
"...!Ưm...!Đủ rồi!"
Tô Gia Yến cắn môi hắn trừng mắt cảnh cáo.
Nhìn cậu phản kháng như vậy Cố Sâm mới luyến tiếc tha cho đôi môi cậu, từ đầu lưỡi kéo ra một sợi chỉ bạc lóng lánh, lưỡi hắn quệt qua môi mỏng, nơi mà cậu cắn xuống.
Tô Gia Yến thở hồng hộc nào còn tâm trạng để ý đến hắn, cậu nhìn vật lạ trong tay mình, thắc mắc hỏi.
"Đây là thứ gì? Kẹo sao?"
Vật lạ trong tay cậu có thiết kế vỏ ngoài giống vỏ kẹo, phủ một màu bạc đơn điệu.
Cố Sâm nhìn vẻ mặt ngốc manh của cậu không khỏi buồn cười, nhẹ nhàng đặt lên môi cậu một nụ hôn.
"Em muốn biết đến vậy sao?"
Thấy Tô Gia Yến còn đang chần chừ nhìn mình, Cố Sâm ghé sát tai cậu thầm thì.
"Em nghĩ xem có thể là gì...!Ngoài bao cao su?"
Dứt lời vành tai xinh đẹo của cậu bị li3m nhẹ một cái, Tô Gia Yến giật nảy mình, thuận tay ném "viên kẹo" trên tay mình đi, cả người ong ong lắp bắp.
"...!Ba-Bao cao su? Sao anh có thể tùy tiện đặt thứ này ở đây được chứ..."
Nụ hôn dần di chuyển xuống cổ của cậu, nam nhân m*t nhẹ trên vùng da trắng nõn ấy, tạo nên dấu vết hồng hồng rất chói mắt.
Giọng nói trầm thấp thập phần quyến rũ kề sát bên tai cậu.
"Sao không thể, không chỉ nơi đây mà ở phòng tôi, phòng em, bất kể chỗ nào tôi đều chuẩn bị đủ cả, không khiến em phải nhọc công lo lắng..."
"Này, ai lo lắng mấy chuyện này chứ?" Tô Gia Yến có cảm giác nguy hiểm cận kề, vội vàng muốn ngồi dậy: "Muộn rồi, em đi ngủ đây!"
Cố Sâm bao bọc thân thể nhỏ bé của cậu trong sofa, không để cậu trốn thoát.
Hắn cọ cọ lên khuôn mặt cậu, ánh mắt chứa đựng dụ.c vọng nguyên thủy nhất.
"Đừng ngủ, chúng ta làm chuyện khác được không?"
Bàn tay to lớn của hắn luồn