"Ưm ưm ưʍ! "
Hạ Quý bị anh ấn đầu ngậm chặt côn ŧɦịŧ tới mức khó chịu, đôi tay phải giữ lấy đùi Phó Dụ, nhưng anh vẫn ra vào vài cái mới buông cô ra.
"Lưu manh!" Phó Dụ vừa buông cô ra, cô lập tức nhả côn ŧɦịŧ ra, vừa ho khan vừa mắng.
Vừa rồi qυყ đầυ vào sâu bên trong yết hầu cô, cô lại dùng sức khiến anh vô cùng suиɠ sướиɠ, thật muốn làm thêm lần nữa.
Nhưng thấy Hạ Quý ho đến đỏ mặt, anh đành phải nhịn xuống rục rịch trong lòng.
"Bà xã, anh xin lỗi, anh nhất thời kích động, không làm em bị thương chứ?" Phó Dụ duỗi tay kéo Hạ Quý lại, muốn nhìn miệng cô một chút.
Hạ Quý đúng là có chút khó chịu, nhưng nghĩ tới tình trạng của anh lúc này, cô cũng không muốn tức giận với anh.
"Về sau không được làm thế nữa!" Hạ Quý thuận theo mà ngồi ở mép giường.
Phó Dụ thấy cô không tức giận, lôi kéo tay tiếp tục để cô giúp mình.
"Bà xã, anh sắp bắn ra rồi, em mau giúp anh đi.
"
"Hừ!" Hạ Quý ra vẻ tức giận nhưng vẫn dùng tay giúp anh.
Trải qua chuyện vừa rồi, Phó Dụ không dám yêu cầu gì thêm, ngoan ngoãn nằm yên để Hạ Quý giúp mình.
Vào lúc tay Hạ Quý mỏi không thể thêm được nữa, Phó Dụ rốt cuộc bắn ra.
Hạ Quý đi rửa tay, thuận tiện cầm khăn lông ấm áp lau khô giúp anh.
"Bà xã, em thật tốt!" Phó Dụ nhìn cô với vẻ mặt thâm tình.
"Giúp anh lau người là đối với anh tốt sao?"
"Đâu phải chỉ giúp anh lau người, phải không?"
"Em đi tắm.
" Hạ Quý tắm rồi chuẩn bị nằm trên giường nhỏ dành cho người nhà ngủ, Phó Dụ sống chết không chịu.
"Giường bệnh cao cấp lớn mà, anh muốn ôm em ngủ.
"
Hạ Quý bây giờ thật sự không có cách nào đối mặt với đôi mắt kia của Phó Dụ, cũng may trên người anh không có vết thương nào, chỉ có trán và cánh tay trầy xước, để ý chút sẽ không sao.
Trước khi ngủ Hạ Quý còn đo nhiệt độ giúp anh, "Đã hạ sốt.
" Nếu không hạ sốt, đêm nay cô cũng không dám ngủ, hơn nữa nửa đêm y tá cũng tới đây đo nhiệt độ và đổi nước thuốc, hạ sốt rồi sẽ không sao, có thể ngủ ngon rồi.
Hạ Quý mệt