Vào lúc Hạ Quý còn rối rắm không biết nên ăn gì, Phó Dụ đã gọi người phục vụ tới, nói một tràng các món cô thích ăn.
"Em xem còn muốn ăn gì không?"
Cô muốn ăn rất nhiều, nhưng chỉ có hai người không thể gọi nhiều quá.
Phó Dụ còn đang uống thuốc, không thể vì cô mà phóng túng được, cho nên cô mới rối rắm như vậy.
"Em cứ xem từ từ, anh đi lấy nước chấm.
"
"Sao anh biết em thích cái này?" Thấy Phó Dụ bê hai đĩa nhỏ về, Hạ Quý kinh ngạc hỏi.
Phó Dụ nhướn mày không nói, Hạ Quý lại lần nữa phát hiện Phó Dụ thực sự yêu cô, chỉ cần một biểu hiện nhỏ đã biết cô thích gì ghét gì.
Ăn lẩu xong, hai người tay trong tay về khách sạn.
Bởi vì ngồi xe mệt mỏi cả ngày, hai người cũng không đi chơi mà về khách sạn nghỉ ngơi.
Tuy rằng buổi chiều mới tắm xong nhưng ăn lẩu xong cả người toàn mùi, Hạ Quý với Phó Dụ lại tắm thêm lần nữa.
Phó Dụ để Hạ Quý đi tắm trước, sau đó giúp cô sấy tóc, xong xuôi mới đi tắm.
Hạ Quý nghĩ tới Phó Dụ đối với mình tốt như vậy, cô cảm thấy mình cũng nên làm gì đó.
Cô móc từ phía dưới balo ra thứ Phó Nhuỵ đưa mình, lén lút nhìn.
Vừa nhìn lập tức đỏ mặt, cuối cùng Hạ Quý cũng không dám nhìn nữa, cầm lấy một thứ rồi lại giấu tất cả những thứ còn lại đi.
Hạ Quý cũng không nghĩ nhiều nữa, vội vàng thay bộ đồ đó vào.
Nhìn mình trước gương, mặt cô càng thêm đỏ.
Nghe tiếng nước trong nhà tắm đã ngừng, Hạ Quý vội vàng tắt hết đèn, chỉ để lại hai ngọn đèn ngủ mờ ảo đầu giường.
"Hạ Hạ, em ngủ rồi à?" Phó Dụ lau tóc đi ra, thấy phòng ngủ tối om, cho rằng Hạ Quý mệt mỏi quá đã ngủ mất.
Anh nhẹ bước, cầm máy sấy tới phòng khách sấy tóc, sau khi sấy khô mới