Nhan Việt cẩn thận đi vòng qua người nằm trên mặt đất, đặt nhẹ chai rượu đỏ xuống trên chiếc bàn trước mặt Trình Huyễn Chu, sau đó ngồi xổm xuống bên cạnh chân của Trình Huyễn Chu rồi ngoan ngoãn cúi đầu bất động.
Trình Huyễn Chu liếc nhìn thoáng qua, chỉ thốt ra một chữ: "Mở."
Nhan Việt mấp máy môi, nhưng cuối cùng lại không nói gì ngoài từ: "Dạ."
Cậu ta dùng một cái vặn nút mở rượu, từ từ nghiêng chai rượu nhìn dòng chất lỏng màu đỏ tía đậm chảy vào chiếc ly.
Ngay lúc cậu ta định bước tới đưa ly rượu cho Trình Huyễn Chu, thì y đột nhiên đau đớn giãy dụa sau đó ngã vào sô pha như mất hết sức lực.
Nhan Việt giật mình, rượu đỏ lắc lư trào ra làm ướt cả găng tay, nhưng lúc này Nhan Việt cũng chẳng quan tâm đến điều đó vào.
Cậu ta vội vàng đặt ly rượu xuống: "Tiền bối, anh không sao chứ?"
Trình Huyễn Chu chầm chậm cuộn tròn người lại.
Lúc đó Nhan Việt mới thấy được Trình Huyễn Chu có một miếng dán ức chế hình vuông sau gáy, đó là loại phổ biến nhất ở các hiệu thuốc.
Màu sắc xấu xí, giống như một miếng vá cũ mèm.
Nhan Việt chớp mắt vì nhất thời cho rằng mình đã nhìn nhầm.
Sao lại như thế được chứ?
Tương ứng với kỳ động d*c của Omega, thì Alpha cũng sẽ bước vào kỳ mẫn cảm vào một thời điểm cố định hàng tháng.
Đối với Omega, cách phổ biến nhất để vượt qua kỳ động d*c là sử dụng thuốc ức chế tin tức tố hoặc miếng dán ức chế.
Miếng dán ức chế dán lên vị trí của tuyến thể nhằm ngăn chặn sự lây lan của tin tức tố và ức chế tin tức tố mới tạo ra, có thể giúp Omega duy trì cuộc sống bình thường trong kỳ động d*c.
Đối với Alpha, tình hình hoàn toàn khác.
Kỳ mẫn cảm của Alpha không mạnh bằng kỳ động d*c của Omega, đa số Alpha sẽ xuất hiện các triệu chứng dễ giận và cáu gắt, bị động d*c nhẹ nhưng không ảnh hưởng đến sinh hoạt bình thường.
Mặt khác, kỳ mẫn cảm của Alpha ngắn hơn nhiều so với kỳ động d*c của Omega, và nó thường tự khỏi trong vòng một ngày, vì vậy rất ít Alpha sử dụng các loại thuốc như thuốc ức chế.
Nhan Việt kinh ngạc nhìn miếng dán màu vàng đất sau gáy Trình Huyễn Chu, lúc này bỗng nghi ngờ não của mình đã bị hỏng.
Trình Huyễn Chu gọi rượu chắc chắn mang hàm ý là muốn làm chuyện đó, vì đây là luật bất thành văn của Bạch Dạ Thành.
Không có gì ngạc nhiên khi một Alpha trong kỳ nhạy cảm đến đây mua vui, vậy tại sao y lại dán miếng dán ức chế?
"Đi ra ngoài." Trình Huyễn Chu có vẻ không được khỏe, y che cổ, quay lưng về phía cậu ta rồi khàn giọng nói.
"À… Dạ."
Nhan Việt hơi bối rối không biết phải làm sao, cậu ta không hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng Trình Huyễn Chu xem ra có hơi tức giận, cậu ta theo bản năng rụt cổ lại rồi thành thật lùi về phía sau một bước.
"Vậy thì anh cần gì cứ gọi cho em, em đứng ở bên ngoài ạ."
Vì vậy, chỉ sau vài phút ở bên cạnh khách hàng của mình, Nhan Việt lại lủi thủi đi ra khỏi phòng.
Cậu ta ủ rũ đứng ở ngoài tấm rèm, giống như một con chó canh cửa mà không ai muốn lấy.
Nhiều tin tức tố khác nhau hòa quyện vào nhau trong bầu không khí ngột ngạt.
Có Alpha và có Omega, tất cả đều mang theo mùi hương tình d*c nồng nặc, một áp bức vô cùng mãnh liệt đến từ bản chất nguyên thủy của động vật.
Mỗi lần hít thở, cậu ta cảm giác như có một đôi kìm sắt đang bóp chặt cổ họng, ngay cả khí quản và phổi cũng bị đè ép một cách mãnh liệt.
Trong số ba loại giới tính trên thế giới này, Alpha và Omega đặc biệt nhạy cảm với tin tức tố, ở trong một hoàn cảnh hỗn loạn thế này chẳng khác nào một sự tra tấn đối với những người còn tỉnh táo.
Là một trong những người phục vụ, đương nhiên Nhan Việt đã được tiêm một loại thuốc ức chế nồng độ cao trước khi đi làm mỗi ngày, để đảm bảo rằng cậu có thể tiếp khách với tinh thần minh mẫn ngay cả trong những tình huống hỗn loạn nhất.
Cậu ta nhìn vào tấm rèm nhung đỏ tươi hé ra một khe hở nhỏ xíu, Trình Huyễn Chu không có động tĩnh gì, ngay cả bộ đồ tây trang vẫn ngay ngắn trên người y.
Không phải chứ? Nhan Việt cảm thấy khá vô lý, y thực sự chỉ đến đây để "xem" thôi sao?
Nhan Việt không thể nhớ mình đã ngủ khi nào.
Lúc đầu, cậu ta đứng bên ngoài bức rèm đợi được gọi vào, nhưng sau đó không thể chịu nổi đôi chân đau nhức nên ngồi ngay xuống sàn.
Tiếp đó, những người phía sau bức rèm ra vào mấy đợt.
Cậu ta mông lung nhìn những đôi nam nữ với khuôn mặt ửng đỏ đi lướt qua mình...
Khi cậu ta mở mắt ra lần nữa thì bên ngoài trời đã sáng.
Cánh tay bị cậu ta lót dưới đầu đã hoàn toàn tê rần.
Nhan Việt nhìn xung quanh với đôi mắt mờ sương, và phát hiện ra rằng những vị khách có dáng vẻ điên rồ đêm qua đã gần như biến mất.
Cả hội trường trông trống trải và tĩnh lặng trong ánh sáng vàng của bình minh.
—— Trình Huyễn Chu ở đâu?
Nhan Việt tỉnh táo ngay lập tức, bỏ qua cánh tay đau nhức và tê dại của mình rồi bật người dậy.
Cậu ta loạng choạng mở tấm rèm sau lưng ra, bỗng dưng thấy choáng váng.
Cậu ta chứng kiến Trình Huyễn Chu nằm trên ghế sô pha trong tư thế rất khó chịu, hai mắt y nhắm chặt như thể đã ngủ say.
Ngay khi Nhan Việt đang do dự không biết có nên đánh thức y hay không, Trình Huyễn Chu đột ngột mở mắt ra.
Hai mắt đỏ ngầu, ánh mắt lạnh lùng trông có vẻ hơi dữ tợn.
Y bình tĩnh nhìn Nhan Việt mà lại như không nhìn vào cậu ta, mà chỉ nhìn chằm chằm vào một khoảng không trước mặt.
Một lúc lâu sau, Trình Huyễn Chu chậm rãi nói với giọng điệu mệt mỏi khó tả.
"Đi, phòng trên lầu." Nói xong, y lại nhắm mắt ngã vào trên sô pha, phát ra tiếng động nặng nề tựa như rất mệt mỏi.
Trình Huyễn Chu cứ thế ngủ một mạch đến bốn giờ chiều.
Y mở mắt ra trên chiếc giường trắng như tuyết, dành gần nửa phút để chờ ý thức trở lại.
Lọt vào trong mắt là phong cách trang trí lộng lẫy của khách sạn, ừm, rất quen thuộc.
Hơi nóng khô khốc gần như thiêu đốt cả người trước đây đã hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại cảm giác tê dại và đau nhức nơi gáy và thắt lưng do ngày hôm qua y đã trên chiếc ghế sô pha nhỏ quá lâu.
Y tự đánh thức mình một lúc, rồi từ từ trèo ra khỏi giường.
Y vẫn mặc chiếc áo sơ mi của ngày hôm qua, mặt vải láng mịn ban đầu giờ đã nhăn nhúm và thiếu một chiếc cúc, còn lấm tấm những vết rượu đỏ đã khô, còn chiếc áo vest tông màu xám thì đang đặt trên lưng ghế bên cạnh giường.
Ánh sáng rực rỡ màu cam ấm áp chiếu vào từ cửa sổ kính trong suốt, chiếu lên cả tấm lưng và một nửa chiếc áo sơ mi trắng của Trình Huyễn Chu.
Tạo ra một cảm giác thánh khiết lạ lùng.
Y dường như đã trở về thế gian từ địa ngục.
Trình Huyễn Chu khoác chiếc áo vest lên người, chải lại mái tóc lộn xộn sau đó mở cửa bước ra ngoài.
Phòng này là phòng xép, có một quầy bar riêng biệt bên ngoài phòng ngủ.
Vừa mở cửa, y lập tức nhìn thấy Nhan Việt đang dựa vào mép quầy bar, một tay chống lên đầu trông như đang ngủ gà ngủ gật.
Vì nghe thấy tiếng mở cửa nên Nhan Việt xoa mũi: "Tiền bối… anh dậy rồi."
Cậu ta vịn tường đứng dậy khỏi mặt đất, nở một nụ cười có chút hào hứng rồi ân cần hỏi: "Anh có đói không? Cần ăn gì đó không ạ?"
Trình Huyễn Chu nói, "Nếu buồn ngủ thì cứ vào ngủ một lát, tôi đi đây."
"A?" Nghe vậy, Nhan Việt trợn tròn mắt lập tức tỉnh dậy khỏi cơn buồn ngủ.
"Nhưng phòng này được đặt đến sáng mai lận, anh không cần phải rời đi vội vàng vậy đâu."
Chỉ tính riêng giá phòng cũng đã bằng nửa tháng lương của Nhan Việt, Trình Huyễn Chu cứ thế mà rời đi sao?
Trình Huyễn Chu không nói gì, cũng lười quan tâm đến người phục vụ ồn ào kia, y xé miếng dán ức chế ra để lộ cái gáy sạch sẽ tái nhợt.
Vị trí các tuyến thể hơi nhô lên khỏi làn da trắng, xung quanh là các mạch máu màu xanh