Đỗ Tẫn Thâm rời bệnh viện cơ sở 2 và chuẩn bị về nhà.
Vừa lái ra đường lớn, điện thoại của hắn đột nhiên rung lên.
Hắn đang bận lái xe nên trực tiếp ấn kết nối Bluetooth trên bảng điều khiển để trả lời.
Một giọng nữ trẻ tuổi vang lên.
Đó là Thẩm Huyên.
Cô nói qua điện thoại, "Đỗ Tẫn Thâm, hôm nay cậu có rảnh không, cùng nhau ăn cơm nhé? Tôi ở gần quận phía nam."
Đỗ Tẫn Thâm suy nghĩ rồi nói, "Tôi sẽ không ăn cơm, nhưng tôi muốn gặp cô nói chuyện nên chắc chỉ mất mười phút của cô thôi."
Thẩm Huyên mỉm cười và sẵn sàng đồng ý: "Được rồi, tôi sẽ tìm một quán cà phê rồi gửi cho cậu địa chỉ."
Đỗ Tẫn Thâm "ừ" nhẹ một tiếng.
Nửa giờ sau, hắn đến quán cà phê ở quận phía nam mà Thẩm Huyên đã chọn.
Alpha nữ xinh đẹp ngồi bên cửa sổ.
Đỗ Tẫn Thâm ngồi xuống trước mặt Thẩm Huyên.
Không biết có phải cố ý hay không mà trong chiếc bình pha lê trên bàn có cắm một bông hồng rực rỡ.
Người phục vụ đến gần và hỏi: "Thưa anh, anh muốn dùng gì không ạ?”
Đỗ Tẫn Thâm thậm chí không cởi áo khoác, lịch sự nói: "Tôi sẽ rời đi ngay lập tức, không dùng gì."
Lịch sự và khách sáo, thựa ra lại là một thái độ hoàn toàn xa cách.
Thẩm Huyên nhếch môi đỏ mọng: "Sao nào, không cho tôi cơ hội làm bạn với cậu luôn à?"
Đỗ Tẫn Thâm trầm giọng nói, "Hôm nay tôi tới chỉ để hỏi một câu là tại sao cô muốn tiếp cận Trình Huyễn Chu?"
Bàn tay của Thẩm Huyên đang khuấy tách cà phê dừng lại, sau đó vô tội chớp mắt: "Tò mò không được hả?"
Đỗ Tẫn Thâm lộ ra biểu cảm chẳng vui vẻ gì mấy, ánh mắt u ám, quanh thân tỏa ra không khí mãnh liệt khiến người ta phải sợ hãi.
"Giữa hai người đã xảy ra chuyện gì, người cậu ấy thích là cô à?"
Thẩm Huyên không hiểu tại sao Đỗ Tẫn Thâm lại nói điều này, nhưng cô thấy dáng vẻ tức giận hiếm thấy của Đỗ Tẫn Thâm rất thú vị nên thản nhiên nói: "Đúng vậy, chúng tôi có mối quan hệ rất tốt đó."
Đỗ Tẫn Thâm im lặng.
Khoảnh khắc đó Thẩm Huyên đã có một ảo giác rằng nếu không phải cô là phụ nữ, nếu không phải bọn họ đang ở nơi công cộng thì có lẽ cô đã bị Đỗ Tẫn Thâm băm thành thịt vụn rồi, thay vì chỉ bị đối phương dùng ánh mắt băm thành trăm mảnh.
Sau một lúc, Đỗ Tẫn Thâm chậm rãi nói: "Tôi mặc kệ mục đích của cô, nhưng xin cô dừng hành vi này lại ngay lập tức.
Đây là lời cảnh cáo đầu tiên và cuối cùng của tôi dành cho cô."
Vẻ mặt của Thẩm Huyên gượng gạo: "Ồ? Tại sao chứ?"
"Bởi vì..." Trong giọng nói trầm ổn của Đỗ Tẫn Thâm toát ra khí phách, hắn không ngần ngại thể suy nghĩ ngang ngược đến vô lý của mình trước mặt Alpha khác, "Tôi không thích."
"Cô hiểu chưa?"
Thẩm Huyên im lặng hồi lâu, trên gương mặt trang điểm tỉ mỉ không có quá nhiều thay đổi, nhưng đôi mắt vốn dĩ quyến rũ động lòng người dưới hàng mi dày và cong thoáng hiện chút u buồn.
Sau đó, cô nói một cách chậm rãi: "Tôi nhớ khi đó cậu nói tôi là Alpha nên mới từ chối tôi."
"Cậu nói cậu cũng không thích người quá mạnh mẽ."
"Thật sự chẳng thể qua loa hơn được."
"Còn bây giờ thì sao?"
"Không thể cưỡng lại được, hoặc từ đầu đây chỉ là cái cớ để cậu thuyết phục bản thân?"
Thẩm Huyên nhìn vào miếng băng vuông vức sau cổ Đỗ Tẫn Thâm.
Cô cũng là một Alpha, làm sao có thể không hiểu vết thương này có ý nghĩa gì? Hiếm khi thấy tuyến thể của Alpha bị cắn, huống chi Đỗ Tẫn Thâm còn là một Alpha có vẻ ngoài hiền lành nhưng thực chất lại vô cùng độc đoán và mạnh mẽ.
Trừ khi hắn tình nguyện bị cắn.
"Nhưng bây giờ tôi đã biết lý do thực sự khiến cậu từ chối tôi, thua cậu ta nên tôi cũng không cảm thấy thất bại nhiều lắm."
Đỗ Tẫn Thâm bình tĩnh nhìn cô, dửng dưng nói, "Làm sao cô biết được?"
Thẩm Huyên cười miễn cưỡng: "Tôi không bị mù."
"Cậu đã từng nghe qua câu này chưa: Con người có ba thứ không thể giấu giếm: ho khan, nghèo khổ và tình yêu."
"Tôi đã mời cậu đi chơi rất nhiều lần, nhưng cậu không phải đang bận thì cũng trực tiếp từ chối.
Tôi đã từng nghĩ chỉ cần mình chủ động, cho dù là tảng đá cũng sẽ trở nên ấm áp."
"Nhưng bây giờ tôi chỉ mới nói thêm hai câu với Trình Huyễn Chu mà cậu đã hùng hổ tới tìm tôi tính sổ, rốt cuộc cậu ta là gì của cậu thế?"
Đỗ Tẫn Thâm im lặng hồi lâu.
Trước đó có nhiều người cũng hỏi Đỗ Tẫn Thâm câu hỏi tương tự, gần đây nhất hắn đã trả lời với Lâm Phức rằng Trình Huyễn Chu là em trai của hắn.
Giờ thì sao?
Thẩm Huyên nói đúng, hắn quả thực vẫn đang nhắc nhở và cảnh cáo chính mình.
Nhắc nhở bản thân không vượt qua ranh giới.
Từ "anh em" là xiềng xích cuối cùng hắn gài vào con thú trong tim mình, nhưng thực chất hắn đã không coi Trình Huyễn Chu chỉ là "em trai" nữa rồi.
Đỗ Tẫn Thâm không nói gì trong một thời gian dài.
Thẩm Huyên lại hiểu lầm thành ý khác, cho rằng Đỗ Tẫn Thâm khinh thường không thèm nói chuyện với cô.
Năm đó Đỗ Tẫn Thâm mới chỉ là sinh viên năm hai đã được bầu làm chủ tịch với số phiếu cao nhất, cô và Đỗ Tẫn Thâm cũng từ từ thân nhau hơn vì chuyện của hội