Ở phòng bên kia, Trình Huyễn Chu cầm bàn chải đánh răng của mình bước vào phòng của Đỗ Tẫn Thâm.
Đỗ Tẫn Thâm khéo léo sắp xếp gối cho y rồi trải chiếc chăn bị gấp thành viên đậu phụ vuông ra: "Cậu tắm trước đi."
Trình Huyễn Chu: "Ừ."
Y nhìn thấy Đỗ Tẫn Thâm khom người lộ ra đường cong vòng eo tuyệt đẹp, sau khi hắn vuốt phẳng các góc chăn bông thì đặt hai phần ba diện tích chiếc chăn bông vào chỗ ngủ của y, còn hắn cầm lấy gấu bông xanh đặt lên ghế của bàn làm việc.
Lần gần đây nhất cả hai cùng trở về nhà là lúc đã nửa đêm, gấu bông xanh bị chủ nhân nhẫn tâm ném thẳng xuống đất nên đáng thương nằm ngủ cả đêm trên sàn.
Trong phòng của Đỗ Tẫn Thâm luôn có một số thứ kỳ lạ xen kẽ nhau, rẻ và đắt nhưng không có số lượng cố định, hơn nữa hình dạng lúc nào cũng kỳ lạ.
Căn phòng của hắn giống như một không gian con nhộng huyền diệu ẩn trong hộp sơn bị đổ, đôi khi Trình Huyễn Chu không hiểu nổi thẩm mỹ của hắn, đôi khi y lại cảm thấy rằng hắn nhất định sẽ trở thành một nghệ sĩ giỏi.
Trình Huyễn Chu xuất thần một lúc, sau đó y lặng lẽ tháo chiếc nhẫn kim cương trên tay đặt lên bàn đầu giường.
Y lao ra khỏi phòng tắm, mái tóc ướt át dính vào khuôn mặt tái nhợt.
Thực ra trong một ngày ngắn ngủi này, y không thể nói là mình không vui.
Y không biết "hẹn hò" của người khác là như thế nào, y cũng không biết định nghĩa về nó ra sao.
Nhưng nếu bỏ qua loạt hành vi bất thường gần đây của Đỗ Tẫn Thâm, y sẽ thấy cuộc sống bọn họ như giống hệt trong quá khứ.
Quay trở lại thời điểm họ chưa phân hóa.
Rất nhanh Đỗ Tẫn Thâm đã tắm rửa xong, hắn nằm xuống bên cạnh Trình Huyễn Chu rồi tắt đèn.
Trình Huyễn Chu xoay người quay lưng về phía hắn.
Sau một lúc, Đỗ Tẫn Thâm đến gần, Trình Huyễn Chu cảm thấy sau lưng hơi nóng nên nhích người về phía trước.
Đỗ Tẫn Thâm không những không dừng, mà còn tiến lại gần hơn.
Cho đến khi ép Trình Huyễn Chu đến mép giường và sắp ngã xuống, thì Đỗ Tẫn Thâm mới vươn cánh tay dài ra ôm người vào trong lòng ngực.
Cơn buồn ngủ của Trình Huyễn Chu vừa đến đã nhanh chóng biến mất, y mở miệng mắng: "Mẹ nó, không ngủ yên được hả..."
Ý thức về lãnh địa của Alpha rất mạnh, Trình Huyễn Chu nghĩ rằng họ đã đạt được một sự đồng thuận ngầm giống như nước sông không phạm nước giếng.
Nhưng Đỗ Tẫn Thâm rõ ràng không có ý định này.
Hắn càng lúc càng siết chặt vòng tay như muốn Trình Huyễn Chu biến thành một món đồ chơi để mặc hắn bóp nắn đủ kiểu.
"Đừng nhúc nhích." Đỗ Tẫn Thâm nói nhỏ bên tai Trình Huyễn Chu.
Trình Huyễn Chu lúc này mới cảm nhận được tính cách ngang ngược và ngông cuồng của Đỗ Tẫn Thâm hồi còn nhỏ không hề biến mất theo thời gian, mà chỉ bị ẩn sâu trong dáng vẻ trầm ổn khó lường của hắn.
Mỗi khi hắn cởi vỏ bọc bên ngoài là như lại biến thành một cậu nhóc nghịch ngợm ngày xưa, một người anh trai sẽ đánh nhau với người khác vì y.
Không biết có phải cố ý hay không mà môi Đỗ Tẫn Thâm chạm vào gáy và vai của Trình Huyễn Chu, còn nhẹ nhàng cọ xát vào chỗ đó.
Cơ thể Trình Huyễn Chu mềm nhũn.
Có lẽ do tuyến thể không hoạt động sau khi phẫu thuật đã gây ra một số thay đổi trong người y, trước đây y sẽ bồn chồn khi tiếp xúc với Đỗ Tẫn Thâm vì bị khơi gợi sự kháng cự và công kích tự nhiên của Alpha, nhưng bây giờ y có một cảm giác bất an khó tả.
Dường như cơ thể đang cảnh cáo y rằng người phía sau lưng mạnh hơn y rất nhiều, hiện tại y bị Đỗ Tẫn Thâm đè dưới lòng bàn tay chẳng khác nào con cá nằm trên thớt.
Hắn có thể làm mọi điều mình muốn bất cứ lúc nào.
Điều này khiến y cảm thấy vừa sợ hãi lại vừa mới mẻ.
Trình Huyễn Chu đẩy nhẹ Đỗ Tẫn Thâm bằng tay trái, nhưng sự phản kháng không đủ kiên quyết như vậy lại giống như đã nghiện còn ngại.
Đỗ Tẫn Thâm chưa cảm thấy buồn ngủ hoàn toàn, giọng nói khàn khàn mà mông lung: "Chu Chu, sao tôi không ngửi thấy mùi tin tức tố của cậu?"
Trái tim Trình Huyễn Chu hẫng một nhịp, y kiên quyết đáp lại, "Đừng, tôi không muốn cậu ngửi."
Giọng nói nguy hiểm và khó lường vang lên trong đêm tối, "Cậu bị thương nhiều ngày rồi mà còn chưa lành sao, để tôi xem."
Trình Huyễn Chu lập tức rơi vào trạng thái cảnh giác cao độ khi nghe thấy hắn nói.
"Không."
"Sắp lành rồi." Y lạnh lùng giải thích, "Tôi dán băng dán vì muốn ngăn ngừa cậu cắn tôi tiếp."
Đỗ Tẫn Thâm chẳng mảy may dao động, nhưng đầu lưỡi chợt cảm thấy chua chát.
"Tôi sẽ không cắn cậu nữa." Đỗ Tẫn Thâm hồi lâu mới nói, "Ngày đó… Tại anh trai không tự chủ được."
Nếu không cắn cổ thì đổi phương thức cắn khác.
Hắn thầm nói trong lòng.
Đỗ Tẫn Thâm kéo mặt y lại, không báo trước đã hung hăng hôn lên môi y.
"!"
Trình Huyễn Chu trợn to hai mắt như vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra.
Ngọn lửa bùng cháy làm đầu óc y trở nên trống rỗng.
Có lẽ dáng vẻ của Trình Huyễn Chu quá mức ngỡ ngàng, thậm chí còn sợ hãi nên Đỗ Tẫn Thâm đưa tay che đi đôi mắt trong veo của y.
"Nhắm mắt." Hai chữ thốt ra như đã được giữ trong các kẽ răng.
Tầm mắt của Trình Huyễn Chu lập tức tối đen như mực, miệng bị chặn lại, chóp mũi tràn ngập mùi rượu hoa quế thơm ngọt có tính xâm lược cực cao.
Đỗ Tẫn Thâm dường như đã thực sự biến thành một hồn ma hắc ám, bao trùm lấy y từ mọi hướng rồi xâm nhập vào đôi môi hơi hé mở của y.
Tầm nhìn bị che khuất, khứu giác bị xâm chiếm, khoang miệng bị chiếm hữu.
Tất cả các cánh cổng liên kết với thế giới bên ngoài của y đều rơi vào trạng thái đắm chìm ngay lập tức.
Trình Huyễn Chu vùng vẫy dữ dội hơn, chiếc lưỡi đẩy ra ngoài đồng thời đóng chặt hàm răng nhằm cố gắng đuổi kẻ thù đang xâm nhập.
Điều khủng khiếp hơn là y không thể tiết ra tin tức tố lúc này, vì vậy y hoàn toàn không thể phản kháng lại đối thủ.
Đỗ Tẫn Thâm không hoàn toàn rời đi mà chỉ cho y một chút không gian để thở, môi của họ vẫn chưa hoàn toàn tách ra rồi bỗng Đỗ Tẫn Thâm đưa ra một mệnh lệnh: "Há miệng."
Trình Huyễn Chu nhân cơ hội hoảng sợ nhắc nhở: "Bên ngoài còn có người…!"
Hai người bạn cùng phòng đang ở phòng kế bên.
Nếu làm ầm ĩ lên, sau này y sao dám đối mặt với hai người bạn cùng phòng,