Trình Huyễn Chu tỉnh táo lại.
Đỗ Tẫn Thâm cúi đầu ôm lấy y giống như hồi thiếu niên.
Sức lực bàn tay của Đỗ Tẫn Thâm đặt trên lưng vừa phải, cho y ảo giác rằng mình có thể trốn thoát bất cứ lúc nào.
Trình Huyễn Chu ngẩn ngơ một hồi lâu, thuyết phục chính mình chỉ bởi vì dạ dày khó chịu nên mới làm thế.
Đỗ Tẫn Thâm không lên tiếng, chỉ duy trì tư thế hoàn toàn tiếp nhận và bao dung y.
Một lúc lâu sau, Trình Huyễn Chu nhẹ nhàng đẩy đối phương ra.
Y đứng dậy khỏi chiếc ghế và đi đến cửa sổ.
Bên ngoài là hàng dãy nhà cao tầng trong màn đêm im lặng vô tận, giống hệt như năm ấy.
Thân hình của Đỗ Tẫn Thâm tạo ra cái bóng đen dài dưới ánh đèn văn phòng.
"Tôi phải làm sao đây?" Trình Huyễn Chu đột nhiên nói, "Không còn tàu điện ngầm rồi."
Đỗ Tẫn Thâm nhìn đồng hồ sau đó lộ ra vẻ thản nhiên: "Hiện tại đã quá giờ vào ký túc xá."
"Tôi lái xe, chúng ta về nhà..."
Trình Huyễn Chu nói, "Tôi không muốn về với cậu.
Trước đây tôi chưa thể hiện rõ ràng ư?"
Đỗ Tẫn Thâm bị y ngắt lời cũng không tiếp tục nói nữa, hắn ngập ngừng một lúc rồi kiên nhẫn hỏi: "Vậy cậu muốn tôi phải làm sao?"
Trình Huyễn Chu quay lưng lại, chậm rãi nói: "Tôi muốn cậu tránh xa tôi ra."
Đỗ Tẫn Thâm nhìn chằm chằm vào y: "Tôi không thể làm được."
"Tại sao?"
Trình Huyễn Chu vô cùng bối rối và khó hiểu.
"Chính cậu đã quyết định rời xa tôi không một chút do dự."
Đỗ Tẫn Thâm bị lời nói nhẹ nhàng của Trình Huyễn Chu tát một cái.
"… Ừ." Đỗ Tẫn Thâm nhắm mắt lại, "Đúng vậy."
"Tất cả đều là vấn đề của tôi." Đỗ Tẫn Thâm trầm giọng nói, "Cậu không tin tôi cũng phải."
Trình Huyễn Chu dùng sự im lặng để trả lời.
Một lúc lâu, y nói rất nhẹ nhàng và lạnh lùng: "Tôi thường cảm thấy mình không đủ tầm quan trọng."
"Đối với cậu, hay đối với bất kỳ ai khác."
"Mặc dù tôi không muốn thừa nhận một chút nào."
"Nhưng sự thật là như thế..."
"Cậu nói đi là đi, ước vọng hay quá khứ của chúng ta chẳng quan trọng gì với cậu đúng không?" Trình Huyễn Chu cảm thấy có gì đó ở nghẹn giữa cổ họng nên rất khó nói.
Như thể mọi phẩm giá, thể diện và sự tự trọng mà y muốn duy trì đang ngăn cản y nói tiếp.
Y vẫn cố chấp nói xong.
Trình Huyễn Chu dựa vào cửa sổ kính trong suốt của văn phòng, khoanh tay và làm một tư thế hoàn toàn phòng thủ.
Mặt y tái nhợt, y hỏi với giọng hơi mất hứng thú.
"...!Nếu sớm muộn gì cậu cũng sẽ rời đi, tại sao bây giờ lại hứa hẹn để gieo cho tôi hi vọng? Tôi thật sự không còn sức chơi đùa với cậu."
Đã một thời gian dài trôi qua nhưng đây là lần đầu tiên họ thẳng thắn nói về mối quan hệ bị rạn nứt và nửa năm chia xa ấy.
Mặc dù Trình Huyễn Chu luôn muốn tránh nhắc đến chuyện đó, nhưng y không thể phủ nhận rằng vấn đề này nằm giữa họ giống như một cái gai nhọn mọc trong da thịt, né trái né phải nhưng đôi khi chạm vào sẽ rất đau và không thể trốn tránh được.
Đỗ Tẫn Thâm nhướng mày: "Không, tại sao cậu lại nghĩ như vậy?"
"Trình Huyễn Chu, dù cậu có tin hay không thì cậu vẫn luôn là người quan trọng nhất đối với tôi."
Giọng của Đỗ Tẫn Thâm dường như trở nên có chút lo lắng, hắn bước tới một bước khiến Trình Huyễn Chu phải lùi lại.
Đỗ Tẫn Thâm không nhúc nhích, hắn đứng yên tại chỗ và nói: "Cậu không phải là quá khứ mà tôi muốn vứt bỏ."
"Cậu là quá khứ và là tương lai của tôi."
Trình Huyễn Chu nhìn Đỗ Tẫn Thâm không chớp mắt, cảm thấy bối rối vì vẻ mặt của Đỗ Tẫn Thâm có vẻ chân thành đến không ngờ.
"Vậy sao?"
Đương nhiên y sẽ không hỏi những câu ngu ngốc và trẻ con như: Tôi và ba mẹ cậu cùng lúc rơi xuống nước thì cậu sẽ cứu ai trước, sự so sánh ấy thật vô nghĩa.
Y biết rằng mình không nên tham lam nhưng thực tế y lại luôn đòi hỏi quá nhiều, dễ trở nên hoang mang trước dăm ba câu dụ dỗ của đối phương.
Khuôn mặt của Trình Huyễn Chu sững sờ xen lẫn bối rối, y quay người lại không nhìn Đỗ Tẫn Thâm nữa mà nhìn ra ngoài cửa sổ, tự nhủ: "Hiện tại cậu đang bồi thường cho tôi đúng không?"
Về mặt lý trí thì y biết rằng chuyện tới nước này nói cái gì cũng vô nghĩa, càng biết mình không nên nói về vấn đề này nữa nhưng y không kiềm lòng được nói: "Hôm đó tôi nghe cậu nói cậu hối hận."
"Nhưng cậu hối hận cái gì? Hối hận vì đi nước ngoài? Hối hận vì từ bỏ tôi?"
Hắn hối hận sao? Sao hắn lại hối hận?
Chỉ có một mình y sa đọa mà thôi.
Hai bóng dáng lần lượt được phản chiếu trên tấm kính trong suốt.
Đỗ Tẫn Thâm đứng phía sau nói: "Tôi chưa bao giờ từ bỏ cậu, tôi không thể từ bỏ cậu."
Đỗ Tẫn Thâm nhìn Trình Huyễn Chu đứng ở trước cửa sổ thủy tinh lạnh lẽo, thân hình y như hòa vào trong đêm tối trông thật kiêu hãnh, cô đơn và đẹp đẽ.
Y vẫn là bức tranh của hắn, là cả tuổi thanh xuân của hắn, là người trong mộng của hắn.
Chính sự kiềm chế và đè nén ngày này qua tháng nọ đã mài nhẵn những góc cạnh, biến hắn thành một người lớn nhàm chán.
Những thứ đẹp đẽ đó từ từ bị oxy hóa rồi biến chất, biến thành một thứ đen tối luôn trào dâng trong lòng hắn.
Vượt lên tất cả, dù đi theo con đường nào thì cuối cùng điều hắn muốn cũng chỉ là có được đối phương.
Nhưng dường như sở hữu và yêu thích chẳng liên quan gì đến nhau, vì dù hắn không có được nhưng vẫn cứ yêu y.
Đỗ Tẫn Thâm nhắm mắt lại như đang do dự hồi lâu, chậm rãi