Tháng hai, ngày lễ, đầu xuân.
Họ đến đất nước mà Đỗ Tẫn Thâm đã đi du học.
Đất nước này đẹp đẽ và thơ mộng hơn nhiều so với những gì Trình Huyễn Chu tưởng tượng.
Sau khi Đỗ Tẫn Thâm rời đi, y từng lục tìm trên mạng những bức ảnh chụp nơi này.
Qua màn hình máy tính, y đã nhìn thấy nhà thờ có đã hai trăm năm lịch sử, hàng rào sắt và trường đại học ngói đỏ giữa cây cối xanh tốt, cuối cùng là nghĩa trang công cộng chôn cất nhiều danh nhân trên thế giới.
Y vừa lướt qua các bức ảnh, vừa suy nghĩ xem Đỗ Tẫn Thâm có đến thăm những địa điểm này với ai không.
Hai tuần sau khi đến Đỗ Tẫn Thâm đã dần nắm vững thói quen học tập và làm việc của một số người dân địa phương, khi ấy hắn bắt đầu gửi thư điện tử cho Trình Huyễn Chu.
Các tiêu đề trịnh trọng và nghiêm túc, đôi khi bằng tiếng Trung Quốc, đôi khi bằng tiếng Anh, đôi khi là sự pha trộn giữa tiếng Trung và tiếng Anh.
Dường như hắn chỉ muốn viết một cái gì đó để gửi cho Trình Huyễn Chu, trong thư hắn trích dẫn một báo cáo nghiên cứu mà mình vừa thực hiện, hoặc luật và quy định của một khóa học nào đó nhưng không còn gì khác nữa.
Từ quan điểm của Trình Huyễn Chu, Đỗ Tẫn Thâm đang làm một hành động qua loa cho xong.
"Một thỏa thuận ràng buộc hạn chế, lỏng lẻo không phải là một cuộc hôn nhân vĩnh cửu mà tất cả các bên đều theo đuổi cùng một mục tiêu."
Trích từ các miêu tả điều khoản của xí nghiệp liên doanh.
Nguyên văn câu này là một câu tiếng Anh dài ba dòng.
Khi Trình Huyễn Chu nhận được chỉ cảm thấy khó hiểu, cho nên cũng không trả lời.
Thật ra ngoài nói vài câu châm chọc, trong suốt nửa năm y không nói thêm một lời nào với Đỗ Tẫn Thâm.
Ban đầu, Đỗ Tẫn Thâm sẽ gửi thư điện tử đến hộp thư của Trình Huyễn Chu vào lúc 10 giờ tối mỗi ngày.
Sau đó, chắc là thư đã gửi đi như đá chìm xuống đáy biển, hoặc vì hắn không còn hứng thú nên tần suất gửi thư biến thành một tuần một lần, một tháng một lần cho đến khi không còn gì nữa.
Khi họ xuống máy bay, Đỗ Tẫn Thâm đã sắp xếp mọi thứ xong xuôi từ trước.
Một tài xế ở địa phương đã đợi sẵn ở cổng sân bay, giúp họ sắp xếp xong hành lý.
Lần này, chỉ có Đỗ Tẫn Thâm và Trình Huyễn Chu.
Trình Huyễn Chu vốn tưởng ba mẹ Đỗ Tẫn Thâm sẽ đi chung, cho nên từ lúc bắt đầu y đã không ngờ chuyến đi này lại biến thành chuyến đi của hai người.
Đỗ Tẫn Thâm có một căn hộ trong thành phố, phòng không lớn mà chỉ là một căn hộ chung cư bình thường.
Bởi vì Đỗ Tẫn Thâm không muốn thuê căn hộ đã từng có người ở nên năm đó hắn trực tiếp mua một căn hộ trước khi đi du học, đồng thời cử người trung gian đến trang trí nội thất.
Sau khi Đỗ Tẫn Thâm trở về Trung Quốc, căn nhà bị bỏ trống và không cho ai thuê.
Trình Huyễn Chu không có nhiều hành lý chỉ mang vài bộ quần áo đơn giản, y đặt vali vào trong góc rồi nhìn ngắm xung quanh.
Căn hộ gọn gàng và ngăn nắp, có bếp và hiên bên ngoài, phòng tắm riêng, trong phòng ngủ có giường, tủ và một bộ bàn ghế.
Trong đây hầu như không còn lại gì, chỉ có một số đồ dùng nhà bếp và sách giáo khoa là Đỗ Tẫn Thâm không mang theo về nước.
Đỗ Tẫn Thâm cất đồ của hai người xong mới thấy Trình Huyễn Chu vẫn còn đứng, nói với y: "Cậu ngồi xuống một lát đi."
"Tôi dọn giường xong thì chúng ta đi dạo quanh đây được không?"
Trình Huyễn Chu đang cầm điện thoại nghiên cứu các địa điểm lân cận trên bản đồ, phải mất vài giây để trả lời "Ừ".
Y nhất thời xuất thần, luôn cảm thấy trải nghiệm này thật kỳ diệu.
Trình Huyễn Chu bắt đầu tự hỏi, nếu như lúc trước y đi du học chung với Đỗ Tẫn Thâm thì có lẽ cuộc sống của họ cũng sẽ giống như bây giờ.
Họ sẽ sống cùng nhau, đi ra đi vào cùng nhau.
Cuối tuần họ sẽ đến nhà hát cách đó hai dãy nhà xem một vở opera mới, ngồi trong một hội trường tối tăm và lãng phí hai giờ đồng hồ để xem một thứ mà mình không hiểu gì cả.
Y nhìn Đỗ Tẫn Thâm bận rộn làm những chuyện vặt vãnh dù với thân phận và địa vị của hắn sẽ không bao giờ phải động tay vào, ấy vậy mà hắn lại làm trông rất thành thạo và khéo léo.
Rồi y nhận ra một điều khác là trong phòng ngủ chỉ có một chiếc giường.
Ngay lập tức y tự trấn an mình rằng không sao đâu, vì chiếc giường nhìn khá lớn.
Trình Huyễn Chu như lạc vào thế giới thần tiên, Đỗ Tẫn Thâm đi tới gần y rồi cất giọng nói ẩn chứa ý cười: "Cậu đang suy nghĩ gì thế?"
Trình Huyễn Chu ngước mắt sang chỗ khác rồi phủ nhận: "Không có."
Đỗ Tẫn Thâm vuốt tóc của y, hỏi: "Cậu đói không?"
Trình Huyễn Chu: