Trước khi kết thúc kỳ nghỉ dài, họ bắt xe vào trung tâm thành phố xem triển lãm nhiều lần.
Xung quanh là một khu phố thịnh vượng với rất nhiều cửa hàng sang trọng, trên đường rộng bằng ba bốn chiếc xe hơi có rất đông khách du lịch đến đây tham quan.
Hiện tại mặt trời vẫn chưa lặn hẳn, khi họ đi ngang qua nhìn thấy ánh chiều tà rực rỡ chiếu rọi khiến những cửa hàng được trang trí lộng lẫy đó càng trở nên sáng ngời, mọi người cảm tưởng mình như đang bước vào một đế chế huy hoàng thắng thua dựa trên sự giàu sang.
Vào lúc này, một người phụ nữ trông hơi già nhưng ăn mặc sang trọng đi về phía họ.
Đối phương mặc một chiếc áo khoác da, bên trong mặc chiếc váy trắng với đường viền cổ thấp, một cặp kính râm cài trước ngực.
Bà ta bước trên đôi giày cao gót một cách duyên dáng, người đàn ông lạ mặt sau xách một vài chiếc túi hàng hiệu khổng lồ, họ tình cờ gặp Trình Huyễn Chu và Đỗ Tẫn Thâm trên phố.
Trình Huyễn Chu đột nhiên khựng lại.
Y ngửi thấy mùi hoa lan thơm ngát, tín hiệu phát ra từ cơ thể thật quen thuộc.
Đỗ Tẫn Thâm lập tức phát hiện Trình Huyễn Chu có gì đó bất thường.
Hắn thấy người phụ nữ trước mặt có hơi quen thuộc, nhưng không thể nhớ nổi đã từng gặp ở đâu.
Hắn thấy Trình Huyễn Chu nhíu mày thật chặt, bàn tay hắn đang nắm trở nên lạnh băng rồi y đột nhiên khẽ run rẩy một cách máy móc.
Người bình thường cũng có thể gặp hiện tượng tương tự khi quá xúc động, nhưng Đỗ Tẫn Thâm bất giác đưa ra một phỏng đoán theo bản năng và vô căn cứ...
Loại co thắt này giống bị bệnh hơn.
Căn bệnh của Trình Huyễn Chu đến mà chẳng hề báo trước.
Cảm giác đau đớn bấy lâu nay chưa xuất hiện lại hiện về trong cơ thể, như chào đón một người bạn cũ đã đồng hành cùng y suốt nửa cuộc đời.
Trình Huyễn Chu không khỏi nhìn chằm chằm khuôn mặt xinh đẹp tinh xảo của người phụ nữ trước mặt, trông bà ta có ba bốn nét giống với khuôn mặt của y.
Bà ta có lẽ đã trải qua cuộc phẫu thuật thẩm mỹ, do đó khuôn mặt hiện tại hoàn toàn không còn giống trong trí nhớ của Trình Huyễn Chu.
Dẫu vậy, bà ta có một đôi mắt màu hổ phách trong trẻo toát ra nét lạnh lùng trời sinh rất giống với Trình Huyễn Chu.
Lúc này, biểu cảm trên gương mặt bà ta phong phú như một người diễn viên cần làm lố để sự gây chú ý.
Trong một lúc, Trình Huyễn Chu không biết phải nói gì, thậm chí phải xưng hô với bà ta như thế nào.
Gọi "mẹ" sao? Nhưng danh hiệu này đã được dành cho Hạ Vãn Quyên từ nhiều năm trước.
Khi Tiết Lan nhìn thấy y cũng sững người tại chỗ, hồi lâu không nhúc nhích.
Vẻ mặt Trình Huyễn Chu cực kỳ lạnh lùng, mấy giây sau y kéo Đỗ Tẫn Thâm xoay người rời đi, lúc này người phụ nữ từ sau lưng bọn họ hét lên: "Huyễn Chu!"
Đỗ Tẫn Thâm nghe thấy giọng nói của bà ta mới nhớ ra đối phương là Tiết Lan - Người mẹ đã nhiều năm không có tung tích của Trình Huyễn Chu.
Hắn nắm chặt tay của Trình Huyễn Chu.
Ý muốn hỏi: Cậu có muốn nghe bà ấy nói chuyện không?
Trình Huyễn Chu quay đầu đi, trong ánh nắng phản chiếu của hoàng hôn khóe mắt y biến thành màu đỏ cam trong trẻo rất mong manh.
Tiết Lan muốn lại gần nhưng không dám, bà ta khóc nức nở nói với Trình Huyễn Chu: "Mẹ biết con hận mẹ."
"Nhiều năm trôi qua, mẹ vẫn muốn tìm cơ hội giải thích với con..."
"Khi mẹ ra nước ngoài, ông Trình bảo mẹ qua đấy quản lý tài sản cho ông ấy."
"Sau khi ông ấy đột ngột gặp sự cố thì mẹ mới biết đó là đồng tiền bẩn, nhưng số tiền đứng tên của mẹ, mẹ muốn thoát thân cũng đã quá muộn."
"Mẹ không dám về..." Tiết Lan nói nhanh, vội vàng mà sốt ruột giải thích, "Mẹ phải từ bỏ cuộc sống của mình, tất cả mọi thứ của mình để ngồi tù mười năm với ông ấy sao?"
"Ông ấy tham nhũng nhiều tiền như vậy, nhưng những gì mẹ có là những gì mẹ đáng được hưởng.
Làm sao mẹ biết ông ấy sẽ phạm tội chứ..."
Bà ta trông như sắp khóc, giọng nói run run: "Quyết định này thật sự rất khó khăn.
Tất nhiên mẹ không muốn rời xa con, nhưng mẹ cũng không còn cách nào khác."
"Con phải tin mẹ yêu con."
Trình Huyễn Chu trợn mắt há hốc mồm nhìn bà ta, cảm thấy bà ta trông vừa đáng sợ vừa buồn cười.
Mọi chuyện tới nước này còn dám nói ra chữ "yêu" và thể hiện dáng vẻ thân thương, chẳng phải sẽ khiến người khác thấy buồn nôn lắm sao?
Nghĩ vậy, y thực sự cúi xuống rồi bịt miệng mình lại.
Y cảm thấy các cơ quan bị ép chặt vào nhau, bên trong cuộn trào sóng lớn như muốn buộc y dâng hiến những một ít tình cảm tốt đẹp còn sót lại trên thế giới này cho bà ta.
Sau cùng, y thực sự chẳng còn lại gì ngoài cái xác rỗng.
Trình Huyễn Chu cụp mắt xuống, đáp: "Tôi không biết bà."
Sắc mặt của Tiết Lan giống như bị người ấn nút tạm dừng, nhất thời nhìn có chút buồn cười.
Y nói với Tiết Lan bằng một giọng vô cùng hờ hững: "Tạm biệt."
Cho đến khi họ đi rất xa và hoàn toàn cắt đuôi được Tiết Lan, Trình Huyễn Chu đột nhiên lạnh lùng nói một câu: "Tôi không quan tâm."
Đỗ Tẫn Thâm nghĩ thầm chắc y đang nói chuyện với hắn.
Đỗ Tẫn Thâm đột nhiên muốn ôm y, không nghĩ được gì khác nên hắn thật sự đã làm như vậy.
Hắn vòng tay qua ôm trọn cả người y vào lòng.
Trình Huyễn Chu nghe được tiếng tim đập ổn định của Đỗ Tẫn Thâm, vùi vào trong ngực hắn hồi lâu mới nhẹ giọng nói: "Tôi thậm chí còn chẳng nhớ bà ta trông như thế nào, tôi không còn bất kỳ tình cảm nào với bà ta nữa."
"Ừ."
Họ rẽ vào một con phố khác.
Trình Huyễn Chu chỉ vào tòa nhà lớn có ánh đèn rực rỡ cách đó không xa, tòa nhà bắt mắt và sáng sủa nhưng lại không có bảng hiệu, hỏi: "Nơi đó là gì vậy?"
Một lúc sau Đỗ Tẫn Thâm trả lời: "Sòng bạc."
Trình Huyễn Chu nghe vậy lộ ra vẻ hứng thú: "Tôi muốn đi xem."
Dù y tỏ vẻ rất bình tĩnh nhưng lại gấp gáp muốn trút bỏ nỗi phiền muộn.
Đỗ Tẫn Thâm không nói gì thêm, đi theo y: "Vậy thì đi."
"Đi vào sẽ biết chỗ đó không vui đâu, ồn ào lắm."
Bọn họ vừa bước vào lập tức thấy hai người đàn ông mặc đồng phục đen vạm vỡ đứng