Khi Đỗ Tẫn Thâm nói điều này trông rất bình tĩnh.
Giống như một học sinh xuất sắc đã luyện tập trước gương vô số lần, vì vậy hắn không hoảng sợ chút nào khi lên sân khấu.
Hắn tạo ra dáng vẻ không hề nguy hiểm, đồng thời có thể trao cho y cảm giác an toàn và đáng tin cậy.
Đỗ Tẫn Thâm nhìn y thật sâu rồi nói với giọng nhẹ nhàng: "Đây là sự đảm bảo trang trọng nhất mà anh có thể cho em bây giờ."
Đỗ Tẫn Thâm nói từng chữ, "Anh rất nghiêm túc, anh sẽ cho em bất cứ thứ gì em muốn.
Em nói em cảm thấy mình không đủ quan trọng với anh, cho nên bây giờ anh sẽ chứng minh cho em thấy em quan trọng với anh như thế nào."
"Chỉ cần em đồng ý thì sáng mai chúng ta sẽ đến tòa thị chính, anh đã hẹn trước nên sẽ không gặp phải vấn đề gì."
"Anh sẽ không rời xa em nữa."
"Em có thể tin tưởng anh một lần nữa không?"
Trình Huyễn Chu chỉ nghe thấy một tiếng "rầm" trong đầu, giống như một cỗ máy ngừng chạy sau khi bị va chạm mạnh.
Tại sao đối phương lại như thế...
Chơi thế là phạm quy rồi...!
Phản ứng đầu tiên của y là lùi lại theo bản năng, nhưng y phát hiện ra mình đã bị đối phương ép vào tường không còn đường lui.
"Đỗ Tẫn Thâm..."
Trình Huyễn Chu miễn cưỡng nói ra vài chữ.
Đỗ Tẫn Thâm kiên nhẫn chờ đợi.
Trình Huyễn Chu hít vài hơi rồi vội vàng nói: "Để em suy nghĩ."
Chuyện này quá vội vàng và đột ngột.
Dù y biết bản thân vốn dĩ không thể từ chối Đỗ Tẫn Thâm.
Điều y mơ ước bấy lâu nay đã ở ngay trước mắt, tất cả phòng ngự đều sụp đổ chỉ còn tiếng nói đang réo lên trong đầu "mau đồng ý đi".
"Được." Đỗ Tẫn Thâm lịch sử hỏi, "Em muốn suy nghĩ trong bao lâu?"
Hắn vẫn quỳ trước mặt Trình Huyễn Chu, một đầu gối chạm đất tạo ra tư thế rất tao nhã và xinh đẹp, hắn ngửa đầu nhìn Trình Huyễn Chu.
Trình Huyễn Chu cảm thấy hai người dựa vào nhau quá gần.
Vẻ mặt của Đỗ Tẫn Thâm rất nghiêm túc, thậm chí nghiêm túc như thể đang hỏi một vấn đề khoa học hoặc pháp lý nào đấy.
Hắn dễ dàng trao lời hứa hẹn quan trọng nhất trong nửa phần còn lại cuộc đời như một món quà quý giá và tinh xảo cho Trình Huyễn Chu, chỉ xin y nhận lời.
Trình Huyễn Chu nhắm mắt lại, y nghĩ Đỗ Tẫn Thâm thật sự có năng lực nhìn thấu lòng người.
Càng không có gì lạ sau bao nhiêu lần rung động vì hắn, y vẫn chưa từng hối hận.
Trước khi lý trí cuối cùng biến mất, Trình Huyễn Chu đã dùng giọng nói yếu ớt như muỗi kêu để giằng co: "Phải hỏi ý kiến ba mẹ anh trước, em không thể..."
Từ "kết hôn" đã đồng hành cùng y trong suốt nhiều năm dài đằng đẵng.
Nhất là mỗi lần y trải qua đau đớn, sốt cao, buồn nôn hay nôn mửa vì uống các loại thuốc chuyển đổi giới tính.
Những lúc nhất thời bốc đồng, y thậm chí còn muốn làm giả thân phận Omega sau đó kéo Đỗ Tẫn Thâm đi lấy giấy kết hôn, mặc kệ Đỗ Tẫn Thâm có đồng ý hay không vì y chỉ muốn có tờ giấy kia mà thôi.
Y đã tưởng tượng ra những cảnh tương tự không biết bao nhiêu lần nhưng điều đó thật vô lý, điên cuồng và kỳ quái.
Cho đến bây giờ, nhiều năm đã qua mà y vẫn không dám nhắc tới.
Trằn trọc giống như một vết sẹo đã lớn lên trong cơ thể, bị tổn thương nhiều lần vẫn tiếp tục lan rộng và không bao giờ lành.
Y luôn lo lắng tình cảm mong manh giữa họ sớm muộn cũng sẽ bị sụp đổ bởi gánh nặng cuộc sống.
Y nơm nớp lo sợ bị bỏ rơi và sẽ bị thay thế bất cứ lúc nào.
Lúc nghe thấy lời cầu hôn, y cảm thấy nỗi đau dữ dội ngang ngửa với niềm vui.
Hai cảm xúc trái ngược tột độ đang dằn xé lẫn nhau, như muốn hoàn cảnh xé toạc con người y ra.
Có lẽ đó là phản xạ có điều kiện.
Lúc này bàn tay của Đỗ Tẫn Thâm đưa lên, dừng lại ở vị trí khóa kéo quần rồi nhẹ nhàng cầm lấy nó.
Trình Huyễn Chu mở to hai mắt rồi đột nhiên run lên, giọng nói đột ngột im bặt trong khi trên trán lập tức chảy ra mồ hôi.
Bức tường và tủ quần áo tạo thành một góc tù hoàn hảo mà y không thể thoát khỏi.
Tấm lưng cong cong của Trình Huyễn Chu va chạm vào phía sau.
"Bang."
Bàn tay Đỗ Tẫn Thâm xuyên qua lớp vải mềm, đầu ngón tay ấm áp đè lên xương hông cứng ngắc nhô lên của Trình Huyễn Chu.
Hắn như đang đang cầm một sợi dây không dày không mỏng, nghiên cứu cách cởi bỏ trói buộc cho y và cũng nghiên cứu cách buộc chặt y.
Trình Huyễn Chu cảm thấy toàn thân tê dại, tựa như bị áp lực vô hình nào đó cưỡng ép khuất phục đến nỗi không thể động đậy.
Ngay khi đôi môi của Đỗ Tẫn Thâm chạm vào khiến tất cả thần kinh của y như bị điện giật, cảm giác không biết là khó chịu hay vui sướng lan nhanh như lửa cháy, cuối cùng tỏa ra một ngọn lửa màu trắng nhạt.
Có một tiếng hừ nhẹ phát ra từ hàm răng đang vô thức nghiến chặt.
Trình Huyễn Chu cố gắng vịn vào cửa tủ nhằm cố gắng giảm bớt cảm giác khiến y khó có thể thích ứng, thực ra chẳng có ích cho lắm nhưng nếu không làm như vậy thì sẽ rất khó để y ngăn bản thân không dùng sức ở những nơi khác, đến lúc đó tình hình có lẽ sẽ tồi tệ hơn.
Sau một lúc Đỗ Tẫn Thâm mới buông y ra, trong miệng hắn ngậm đầy chất tin tức tố hương trà ô long Alpha đậm đặc đã bị hắn cưỡng ép Trình Huyễn Chu bắn ra.
Rõ ràng là trà, mà lại tinh khiết và nồng nàn hơn cả loại rượu mạnh nhất.
Đỗ Tẫn Thâm đứng lên, liếm khóe mỉm miệng cười.
Trình Huyễn Chu đã đỏ bừng từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài.
Y khẽ thở hổn hển, làn da nhợt nhạt lâu năm giờ lại tỏa ra một ánh sáng sống động và quyến rũ.
Đỗ Tẫn Thâm đè y xuống dưới thân, mạnh mẽ hôn lên môi y.
Trình Huyễn Chu lập tức cau mày kháng cự.
Xấu hổ quá.
Y không thể chấp nhận được việc mùi vị của mình đang ở trong miệng của Đỗ Tẫn Thâm.
Tin tức tố mãnh liệt tấn công trên đầu lưỡi khiến y cảm nhận được rõ ràng sự đè nén và tình dục đang nở rộ, chầm chậm len lỏi giữa khoang miệng mềm mại cùng với hàm răng sắc bén.
Đỗ Tẫn Thâm nuốt xuống một nửa rồi đưa cho y nửa còn lại, phần còn thừa chảy xuống từ môi y.
Trình Huyễn Chu càng đẩy và đánh hắn thì Đỗ Tẫn Thâm càng đè xuống mạnh hơn, khiến Trình Huyễn Chu rơi vào trạng thái nghẹt thở.
Chiếc mặt nạ dịu dàng đã bị tháo xuống, hắn ngang ngược cướp đoạt trong khoang miệng của đối phương.
Trình Huyễn Chu cảm thấy cổ họng bị công kích quá mãnh liệt, đối phương dường như đang bất mãn vì y không đáp lại đề nghị của hắn.
Trình Huyễn Chu còn không thể mặc cả với hắn vào lúc này.
Đỗ Tẫn Thâm thậm chí không cho y cơ hội nói chuyện.
Không biết qua bao lâu, nụ hôn dài như nửa kiếp này cuối cùng cũng kết thúc.
Trình Huyễn Chu mơ màng, cảm thấy lẽ ra mình phải kêu dừng lại mới đúng.
Cơ thể y càng lúc càng ướt đẫm, ngoài rất nhiều mồ hôi còn có cả nước mắt.
Đỗ Tẫn Thâm sờ đầu tóc y: "Sao em phản ứng kịch liệt quá vậy?"
Khóe mắt Trình Huyễn Chu có một màu đỏ bừng diễm lệ, trông y đang như một con mèo hung hãn đang xù lông không cho phép ai chạm vào.
Y thậm chí còn muốn che khuôn mặt của mình để không bị xấu hổ nữa.
Đỗ Tẫn Thâm khẽ thở dài, trầm giọng nói: "Em làm sao vậy, sao em lại khóc?"
Đỗ Tẫn Thâm đưa ngón tay lau khuôn mặt ướt át của y: "Anh có đánh, có mắng em à?"
Trình Huyễn Chu mở mắt ra rồi lắc đầu, cất giọng nói khàn khàn mà lạnh lùng: "Không có khóc."
Ngón tay của Đỗ Tẫn Thâm trên mặt y có vẻ cũng đang nóng lên.
Trình Huyễn Chu trợn to mắt thấy hình dáng của người trước mặt càng trở nên mờ mịt, sau đó y mới nhận ra mình đã vấy bẩn ngón tay của Đỗ Tẫn Thâm.
Đỗ Tẫn