Đã một tuần trôi qua kể từ khi anh quay về, hai vẫn vậy.
Anh quay về làm một ông chủ lạnh lùng còn cô thì luôn làm tròn chức vụ của mình, đó là làm một người hầu.
Hôm nay cũng như mọi khi, đến buổi trưa thì cô sẽ mang cơm đên công ty cho anh.
Trông công ty đa số mọi người đều quen mặt Như An Nhã và biết cô đến đây làm gì nên cô chỉ cần đi thẳng vào thang máy rồi lên phòng làm việc của anh.
Công ty Trần thị là một công ty có lịch sử phát triển lâu đời và vững mạnh trên thị trường.
Lúc trước nó cũng đã vang danh trong giới thương trường trong nước nhưng từ khi Trần Gia Huy lên kế nhiệm thì nó đã vươn ra thị trường nước ngoài.
Đến trước phòng làm việc của anh thì cô vươn tay ra gõ cửa:
"Cốc cốc"
"Cốc cốc"
"Cốc cốc"
"Kì lạ, chẳng phải bình thường mình chỉ gần gõ một lần là anh ta đã ra lệnh là nhưng hôm nay mình gõ tận 3 lần mà chẳng thấy phản hồi nào cả.
Có khi nào anh ta đi hợp rồi không nhỉ, nếu đúng thật thì bây giờ mình phải làm sau đây ta.
Hay là mình vào đó ngồi đợi đi, chắc cũng không sau đâu"
Nghĩ vậy cô liền mở cửa vào trong, cánh cửa vừa mở ra ngay lập tức cảnh tượng anh một tay ôm bụng, mặt thì nhăn nhó nằm nằm trên sofa đập vào mắt cô
Như An Nhã thấy vậy thì liền khép hờ cửa rồi chạy lại đỡ anh.
"Này anh sau vậy"
"Thuốc thuốc trong"
"Anh không cần nói nữa, tôi biết nó ở đâu rồi"
Nói xong thì cô chạy lại bàn làm việc của anh rồi lục trong mấy cái học tủ và đúng như cô dự đoán, anh để thuốc ở chổ này.
Nhưng mà trong đây có rất nhiều thuốc: thuốc viên, thuốc vĩ, thuộc hộp phải nói là nó muốn tràn luôn cả một cái học tủ.
"Anh uống cái loại nào vậy"
"Túi...áo"
Như An Nhã lúc này nhìn lai thì trên nghế làm việc của anh có một cái áo, lục trong túi đó ra thì thật sự có một chai thuốc, cô trúc trong đó ra một viên rồi đưa cho anh uống.
Cho anh uống thuốc xong rồi thì cô đỡ anh ngồi dậy, mặt anh lúc này có vẽ còn nhăn nhăn, tay thì còn ôm bụng nhưng trong có vẽ đã ổn hơn lúc nãy.
Thấy người anh ra rất nhiều mồ hôi nên cô đã rút một ít khăn giấy để sẵn lên bàn lao cho anh.
Khoảng mười phúc sau thì trong Trần Gia Huy có vẽ ổn hơn thì cô mới lên tiếng:
"Anh bị gì vậy"
"Bệnh"
Nghe xong câu trả lời của con người này thì cô bỗng nhận ra mình đã quá phận.
Haiz...!đúng là cô rãnh rỗi đi lo chuyện bao đồng mà, người ta có bị gì thì chẳng liên quan gì đến cô.
Lo nhiều chi cho mệt cái thân.
Suy nghĩ xong thì cô định rời ghế sofa đi lấy đồ ăn ra.
Vì lúc nãy tình huống cấp bách quá nên cô lên đây ngồi đỡ anh dậy và lau mồ hôi cho anh nên thành thử ra là bây giờ trong