Từ khi trở về biệt thự thì cuộc sống của cô vẫn như trước, sáng thức dậy cô sẽ giúp anh chuẩn bị đồ mặt và sau đó là đi nấu ăn cho cả nhà.
Trưa thì cô sẽ cùng Tiểu Vy đi đưa cơm cho anh ăn, trong khi ở nước ngoài cô đã học láy xe nên không cần đến tài xế đưa rước nữa.
Sáng hôm nay cô dẫn Tiểu Vy đi siêu thị vì cô muốn mua ít thực phẩm với lại đồ chuẩn bị cho Tiểu Vy vào học.
Trong lúc đang lựa đồ Tiểu Vy thì cô vô tình gặp lại Lý Quanh Kiều, hai người mắt đối mắt nhìn nhau trong một khoảng thời gian.
Nhưng rất nhanh cô đã nhanh chống nhận thức được vấn đề và nắm tay đưa Tiểu Vy đi nhưng chân chưa kịp bước thì người bên kia đã lên tiếng:
"Khoang đã, An Nhã cô cô vẫn còn sống"
Bây giờ gặp thì cũng đã gặp rồi nên trốn cũng không phải là một cách hay.
Lúc trước khi quyết định theo anh về cô cũng đã sớm đã chuẩn bị tâm lí để gặp Lý Quanh Kiều rồi, nhưng mà cuối cùng cô lại không ngờ là bản thân mình lại gặp bà ấy trong hoàn cảnh như thế này.
"Đúng tôi vẫn còn sống và đã quay trở về"
Lý Quanh Kiều nhìn xuống dưới thấy cô và Tiểu Vy đang nắm tay nhau thì bà ấy lên tiếng:
"Đứa bé này"
"Nó là con của tôi bà không được bắt nó đi" Nói rồi cô nhanh chống cuồi người xuống ôm Tiểu Vy.
"Ta không có ý gì đâu, tốt quá hôm nay gặp con ở đây ta chỉ muốn nói với con một đều đó là ta rất xin lỗi vì chuyện năm xưa.
Ta hứa là ta sẽ không bao giờ gây hại cho con và người thân con nữa nên con hãy yên tâm.
Ta hi vọng sau này con ở bên cạnh Gia Huy hãy hay chăm sóc nó và kéo nó ra khỏi bóng tối."
Nói rồi Lệ Quanh Kiều cuối người xuống như một lời xin lỗi rồi rời đi.
Năm xưa cũng vì hành động của bà mà khiến con trai của bà mém chết hơn nữa nó còn từ hành hạ bản thân của mình và từ mặt bà mấy năm nay.
Bây giờ bà có thế cô quay về bên anh, bà có thể thấy được cháu gái của bà thì tản đá trong lòng bà năm nay cũng đã được bỏ xuống.
Hiện tại bà không cần con trai bà phải cưới một người phụ nữa giàu sang hay xinh đẹp gì cả, thứ bà muốn chỉ đơn giản là con trai của bà sống thật hạnh phúc bên gia đình nhỏ của nó mà thôi.
Như An Nhã từ đứng ở đây nhìn bóng lưng của bà ngày càn xa dần thì chỉ biết thở dài, cô không hiểu sau bây giờ nhìn vào tấm lưng của bà ấy cô lại cảm