"Ở nhà." Tôi ấp úng trả lời, mỗi lần đối mặt với giọng nói trong trẻo bình tĩnh của Đồng Tiểu Táp, dù cho tôi có không nói dối cũng cảm thấy chột dạ.
"À, vậy sao em không ngủ?"
"Đang ngủ, tại anh đánh thức em, mệt quá -- " Tôi vừa nói dối, trái tim không ngừng tăng nhịp đập.
"Ừ, đắp chăn kín vào, ngủ ngon."
"Anh không có chuyện gì khác sao?"
Bên kia im lặng rất lâu, sau đó giọng Đồng Tiểu Táp truyền đến một lần nữa, "Không, nếu như em có chuyện gì nhất định phải nói cho anh biết."
"Em biết rồi."
Cúp điện thoại tôi đột nhiên rất muốn giết người, đều do Dư Thiên kêu tôi ra ngoài mà không giải thích, bây giờ tôi nói dối Đồng Tiểu Táp, mặc dù tôi không phạm lỗi lầm gì, nhưng trong lòng tôi vẫn thấy bất an, luôn cảm thấy anh có thể nhìn thấu toàn bộ tôi vậy. Cả đêm ấy tôi đứng ngồi không yên, mãi đến khi trời sáng.
Sự thật chứng minh, trước khi bi kịch xảy ra, chúng ta đều có dự cảm trước.
Buổi trưa tôi mang bữa trưa đầy tâm huyết đến bệnh viện cho Đồng Tiểu Táp cùng cái đầu hỗn loạn suy tư, tôi đặc biệt chọn thời gian anh tập luyện cùng mấy người bạn để đến ở cùng, nhưng hết lần này đến lần khác khi tôi vừa đến thì đúng lúc chạm mặt bọn họ đi ra.
Lại là cậu trai Gary đó, thấy tôi lập tức đi tới.
"Sớm vậy Thẩm Lam."
"Sớm."
"Tối qua không thấy mệt à?"
Anh ta có ý gì?
Tôi cúi đầu đi vòng qua anh ta, đón nhận toàn bộ nụ cười rắn độc của anh ta. Câu nói kia của Gary tôi không dám xuy xét, đến khi tôi muốn vào phòng bệnh thì bị anh ta ngăn lại.
"Chờ một chút rồi hẳn vào."
Đổi lại thành bình thường thì tôi đã sớm nổi giận, nhưng đối phương là bạn của Đồng Tiểu Táp, tôi mất bình tĩnh mà căng thẳng như vậy, thế là đứng ở cửa chờ rất lâu.
Đại khái là hai mươi phút trôi qua, có một cô gái cầm phích nước giữ nhiệt đi ra.
Cô ta dừng trước mặt tôi.
"Cô là?"
"Là giáo viên của Lâm Cánh, tôi nghĩ cô ấy đến tìm cậu ta." Gary giành nói trước.
"Ồ, em có nghe Lâm Cánh nhắc đến chị, em là Lâm Sa, chị gái Lâm Cánh."
Nếu như giác quan thứ sáu của người phụ nữ chính xác như trong
truyền thuyết, vậy thì Lâm Cánh chính là tấm bia đỡ đạn lớn nhất, sau khi vào phòng bệnh tôi liền thấy Đồng Tiểu Táp và Lâm Cánh vừa nói vừa cười. Trong tay anh còn có nửa cốc nước cam vắt.
Tôi để hộp cơm qua một bên, không đưa cho Đồng Tiểu Táp.
"Hôm nay anh thế nào, có đỡ hơn chút nào không?"
"Tốt hơn nhiều rồi. Bác dĩ nói thứ hai có thể xuất viện, tranh giải đấu chắc không ảnh hưởng gì." Đồng Tiểu Táp đáp trả nhàn nhạt.
"Ừ, vậy thì tốt."
Bầu không khí trở nên lúng túng, Lâm Cánh nhân cơ hội chay ra ngoài, trong phòng chỉ còn hai người chúng tôi không nói gì với nhau. Trong đầu tôi có nhiều dấu hỏi không đếm xuể.
Trước đó tôi không xem Trương Mật ra gì, trong cuộc đời tôi hầu như không xuất hiện loại sinh vật tình địch này, mà khi Lâm Sa xuất hiện, chưa đầy mấy phút liền khiến lòng tôi hoàn toàn không được yên ổn.
Tôi ngồi một lúc lâu trong phòng bệnh, Đồng Tiểu Táp cũng không chủ động bắt chuyện với tôi, anh phũ phàng cúi đầu nhìn máy tính. Tôi phát hiện, anh không dùng cái giá đỡ tôi đưa cho anh.
Cuối cùng phá tan bầu không khí yên tĩnh chính là tiếng chuông điện thoại của Đồng Tiểu Táp, anh nhìn màn hình, sau đó nhanh chóng nghe điện thoại.
"Ừ, tốt."
"Anh biết."
"Vậy buổi tối em đến nữa nhé."
Tôi vẫn ngồi bên cạnh, đến khi anh cúp điện thoại, tôi liền đứng dậy, giả vờ nhìn đồng hồ đeo tay sau đó nói, "Em còn có chút chuyện phải đi trước."
Đồng Tiểu Táp nhìn tôi sâu sắc, ánh mắt có chút vương vấn, cuối cùng vẫn nói, "Đi đường cẩn thận."