Có lẽ chuyện đến nước này lại là một sự chuyển biến mới. Tiếc là một cơn gió không lớn lắm thổi ùa vào, cánh cửa phòng vệ sinh khép hờ sau lưng chúng tôi bị thổi tung.
Cả tôi và Đồng Tiểu Táp đồng thời quay đầu, nhìn đến giá treo, chính là cái áo khoác của Dư Thiên mà ngày hôm đó tôi trùm trên người mình.
Tất cả mọi chuyện đều được định sẵn.
Ngày ấy tôi đến quán bar tìm Dư Thiên, sau đó mặc quần áo của anh ta mà về, rồi đột nhiên nhận được cuộc gọi của Đồng Tiểu Táp, sự căm ghét của Gary và những điều không thể giải thích được. Cuối cùng, Đồng Tiểu Táp ở bệnh viện lên án tôi những chuyện ấy.
Từ khi Đồng Tiểu Táp buông lỏng cái ôm, tôi không muốn giải thích gì nữa.
Tôi kéo rương hành lý nhanh chóng đi xuống lầu, lần này Đồng Tiểu Táp ngẩn người ra một lúc lâu rồi mới nhớ đến việc đuổi theo tôi. Nhưng anh bị Ngải Lị ngăn lại.
Thật ra thì tôi đã đoán được rằng cô ấy nói với Đồng Tiểu Táp chúng tôi đã quay về, mặc dù cô ấy luôn miệng nói không ủng hộ tôi với Đồng Tiểu Táp sống chung, đến sau cùng vẫn mềm lòng, bây giờ chắc cô ấy cũng cảm thấy thất vọng viết đầy trên mặt tôi.
Thực tế là Đồng Tiểu Táp không làm gì sai cả, chẳng qua là tôi nghe nói anh từng theo đuổi Lâm Sa liền trở nên nhạy cảm không muốn nghe muốn nói bất cứ điều gì với anh, thậm chí là nhìn thấy nhau. Tất cả mọi chuyện chỉ có thể dùng ba chữ không thích hợp để giải thích.
Ngải Lị mang đến áo khoác của Dư Thiên, sau đó nhanh chóng kéo tôi ra ngoài.
Chỉ trong một cái chớp mắt, tôi không nhịn được mà quay đầu nhìn Đồng Tiểu Táp, khi ấy anh đang cúi đầu, cho nên chắc anh không biết tôi cũng khổ sở như anh.
Anh cũng nhất định không biết, cái tôi cần chỉ là một lý do để ở lại, một sự tin tưởng.
Hôm đó tôi bỏ đi mà không nói lời nào, dọc đường đi cả tôi và Ngải Lị bị bầu không khí buồn phiền bao trùm nặng nề, tôi phát hiện mình không thể kiên cường như lời nói dối, như thế thì càng hoang đường hơn.
Đêm hôm đó tôi khóc ướt cả gối, vì Đồng Tiểu Táp, vì Lộ Phi,
vì tình yêu và lòng tin là hai con dao sắc bén.
Khi tôi mang cặp mắt sưng thâm quầng xuất hiện trước mặt Dư Thiên, biểu cảm trên mặt anh ta cứng đờ. Tôi mang sandwich và cà phê cho anh ta giống như trước, còn có cả cái áo khoác kia.
Nếu như Dư Thiên cũng mất ngủ cả đêm giống như tôi, tôi tin nguyên nhân là do tôi nguyền rủa lặp đi lặp lại lời nguyền rủa cái áo khoác của anh ta.
Nhưng Dư Thiên tựa như cầm món đồ gì đó cho tôi. Là cái cây nhỏ chết trước đó. Dư Thiên nói phải cứu sống nó, thật ra thì chỉ là đến tiệm chăm sóc hoa nhờ người ta tìm cái cây giống y hệt rồi bỏ vào chậu bằng thủy tinh.
Trước năm hai mươi ba tuổi tất cả hoa hòe đều bị Lộ Phi ném ra ngoài cửa, còn bây giờ, bọn họ lại đến dồn dập. Cách dỗ dành của Dư Thiên này thật quá rõ ràng.
Tôi không dám nhận phần lễ vật này, mà bày nó trên bàn làm việc của Dư Thiên.
Khi tôi đang trong khoảng thời gian chán nản nhất, lại gặp được Trương Mật, cô ta đến công ty với thân phận thí sinh. Ở trước bàn làm việc của Dư Thiên, cô ta kinh ngạc vui mừng phát hiện gương mặt tôi rõ ràng tan vỡ, sau đó lộ ra nụ cười của người thắng cuộc.
"Thẩm Lam, lâu rồi không gặp."
Dư Thiên đối với chuyện này hoàn toàn không biết gì, anh ta chỉ dùng ánh mắt kỳ quái quan sát hai người chúng tôi, sau đó kêu tôi đi chuẩn bị cà phê lấy cớ đi ra ngoài.
Tôi đương nhiên sẽ không nói cho Dư Thiên biết quan hệ giữa tôi và Trương Mật.
Dư Thiên và Trương Mật bắt tay hoan nghênh cô ta gia nhập công ty chúng tôi, trong một khoảnh khắc kia tôi gần như có thể thấy cuộc sống trong tương lai của mình không thể quay về trạng thái yên bình.