Mùa thu, đã hoàn toàn bao phủ xuống, bên đường luôn có đầy lá rơi, khi dẫm lên phát ra muôn vàn âm thanh vỡ vụn. Sau mỗi một trận mưa lớn, bầu trời cũng theo thế mà trở nên tiêu điều thê lương.
Khi tôi bưng một cốc sô cô la vẫn còn bốc hơi nước ngồi trước máy tính xem tường thuật trực tiếp Đồng Tiểu Táp tranh giải đấu, Ngải Lị như ma như quỷ xuất hiện sau lưng tôi, đầu tiên cô ấy thở dài một cái, sau đó ném cho tôi ánh mắt như kiểu tiền điện tháng này chắc lại lên nữa rồi.
Không khí vốn dĩ ấm áp lại hưng phấn hơn chút điểm, tình cảm tốt đẹp giữa tôi và Ngải Lị nhờ thế mà được dịp bùng nổ, cảm giác bị bắt chẹt trước đó còn khiến trái tim tôi cảm nhận được sự trống trãi.
Con người cần thời gian để vực dậy, ngay khi tôi quyết định phấn chấn lại lần nữa, Ngải Lị trở thành người bảo vệ kiên vững nhất bên cạnh tôi.
Đương nhiên, Dư Thiên cũng thường xuyên viện cớ để gặp tôi. Nhưng nói trắng ra, tôi cho rằng anh ta đến vì được ăn cơm chùa, khi thời tiết dần trở lạnh, trên bàn ăn của tôi và Ngải Lị quanh đi quẩn lại cũng chỉ có mấy món lẩu, mà ăn lẩu đương nhiên cần có nhiều người ăn mới ngon. Qua lại thường xuyên, Dư Thiên chính thức trở thành người thứ ba trong nhóm tôi và Ngải Lị, anh ta thậm chí còn có một đôi dép riêng, hơn nữa còn mặt dày tự xưng mình là lam nhan(*) của chúng tôi.
(*) Lam nhan: là cách gọi của người Trung Quốc, để chỉ những người thân thiết trong gia đình; có thể là bạn bè, người thân... Đây thường là cách gọi của phụ nữ với phụ nữ, hoặc là nam với nam; là từ ranh giới giữa tình yêu và tình bạn...
Thế là tôi và Ngải Lị không hẹn mà cùng nhau liếc mắt nhìn anh ta.
"Anh không phải là Gay đấy chứ?"
Dư Thiên cười khô khan, "Hai người ăn ý thật."
Vào lúc đó, tôi cảm giác rất ấm áp, mặc dù kế hoạch tác hợp Dư Thiên và Ngải Lị bị phá sản, thế nhưng làm một người không phải làm việc suốt 12 tiếng hay nằm cuộn mình trong một xó xỉnh nào đó ở phòng khách và trò chuyện qua video với bạn trai rồi nhõng nhẻo thất thường như vậy, tôi đã thỏa mãn lắm rồi.
Ngoài 12 tiếng làm việc ra, tôi hoàn toàn phó thác bản thân mình cho cái giường lớn mới mua.
Ngải Lị định nghĩa hành động này của tôi là sự chán chường, nhất là không che giấu biểu cảm trước mặt cô ấy và Dư Thiên khi trò chuyện với Đồng Tiểu Táp, sau mỗi lần kết thúc, chúng tôi sẽ hôn lên màn hình tạm biệt nhau.
Sau đó, khi vừa cúp điện thoại, tôi nghe Ngải Lị xúc động bi thảm.
"Thẩm Lam, cậu biết gì không? Hành động lúc này của cậu khiến mình nhớ đến Amy."
"Amy là ai?" Dư Thiên đặt cốc cà phê sữa đậu xuống, đầy hứng thú nhìn chằm chằm cánh tay của tôi, "Em gái cô?" Anh ta quay đầu nhìn Ngải Lị.
Tôi cười lớn.
Ngải Lị sầm mặt lấy tạp chí đập xuống bàn trà nhỏ.
Ban đầu đặt tên giúp Amy, chúng tôi không nghĩ nhiều đến thế, thậm chí Ngải Lị còn nghĩ đặt một con thú cưng tên giống mình là chuyện khá thú vị.
Cho nên, Amy thật là là một con chó cái, một con chó xinh đẹp màu trắng thuộc loại chó quý.
Đó là một đoạn kí ức, hồi ức hỗn loạn.
Nói một cách đơn giản, bốn năm trước khi tôi và Ngải Lị còn là sinh viên năm nhất mặt đầy phấn chấn, chúng tôi lén nuôi Amy trong phòng trọ, không lâu sau đó cơ thể Amy xảy ra nhiều thay đổi hết sức kì quái, bọn tôi ôm nó đến bệnh viện thú y, bác sĩ nam điển trai nói, "Nó cần được yêu thương."
Thế là, tôi và Ngải Lị cho Amy một buổi xem mắt. Buổi coi mắt ngày hôm ấy bị gọi là một lần sảy chân để hận nghìn đời, đối phương là một con chó quý màu xám tro kiêu ngạo. Khi chúng tôi biết tình hình trước mặt, Ngải Lị đã bị con chó màu xám tro --
Tóm lại, khi đó Ngải Lị nhìn tôi đầy thống khổ, "Mình không ngờ rằng xem mắt lại như vậy!"
Còn bây giờ, Ngải Lị lấy Amy để miêu tả tôi, cô ấy dùng ánh mắt nói cho tôi biết, "Mình cảm thấy, mình tốn công mất sức nuôi một con củ cải trắng lại bị heo cuỗm đi!"
Nói chính xác hơn, là cô ấy đang chấp nhận sự thật rằng tôi và Đồng Tiểu Táp qua lại với nhau, Ngải Lị vẫn thỉnh thoảng khen ngợi Dư Thiên trước mặt tôi, cô ấy hi vọng một ngày nào đó tôi sẽ hồi tâm chuyển ý quay về đường ngay ngay nẻo chính. Cho dù tôi đem những chuyện phong lưu của Dư Thiên rồi thêm mắm dặm muối vào sau đó nói với Ngải Lị, cô ấy vẫn cứ nhìn nhìn tôi bằng ánh mắt kiên định không lay chuyển được.
"Chờ chút Thẩm Lam, cô đừng ngây ngẩn như thế, Amy rốt cuộc là ai?"
Tôi nhìn Ngải Lị đầy an ủi, quay đầu nhìn Dư Thiên nói, "Amy chính là một đoạn kí ức tươi đẹp của chúng tôi."
Sau lần xem mắt ấy, Amy và chú cho quý hiếm màu xám tro ấy không tạo ra sinh mạng nhỏ nào đó, ngược lại là chủ nhân của chúng nó, Ngải Lị và bác sĩ thú ý bắt đầu tình yêu không thể giải thích được.
Sau đó thì sao? Sau khi bác sĩ thú y ấy và Ngải Lị chia tay, anh ta lén mang Amy đi, đưa cho vị hôn thế mới của anh ta. Sự trả thù của đàn ông thật đáng sợ.
Thời gian ăn điểm tâm như thế mà trôi qua rất nhanh, khi Ngải Lị đi chuẩn bị cơm tối, tôi mở điện thoại ra lần nữa, xem video Đồng Tiểu Táp tranh tài đầy si mê.
Trước kia tôi không phát hiện, nhưng bây giờ càng xem càng cảm thấy dáng vẻ của anh khi chơi game thực sự rất cuốn hút, tôi thích cách anh mím một góc môi khi cười, không tự chủ được mà bật cười theo.
Dư Thiên đi đến bên cạnh ngồi xuống, "Cứ như vậy mà thích anh ta?"
"Ừ -- "
Là sự khẳng định, nhưng không hẳn là khẳng định. Nhưng sau khi trận đấu kết thúc và anh ra ngoài nhận một cuộc phỏng vấn ngắn, tôi thấy Đồng Tiểu Táp bị một vài cô gái hâm mộ kéo lại chụp hình chung, tâm trạng tôi tụt thấp hẳn. Ít nhất trên cả cuộc đời của tôi chưa bao giờ hiểu sự ghen tuông, cho dù là sự khiêu khích triền miên suốt hai năm của Trương Mật, tôi cũng chỉ cảm thấy chuyện bị cướp bạn trai từ trong tay chỉ là chuyện để lấy le.
Chẳng qua là, trên người Đồng Tiểu Táp, có một loại cảm giác muốn chiếm làm của riêng mà tôi không thể giải thích được.
Cũng vào lúc đó, Đồng Tiểu Táp vừa vặn gọi điện cho tôi nhắn tôi ăn cơm, khi đó chắc hẳn tôi cười rất ngốc nghếch, hoặc là rất say mê.
Tôi không chú ý đến Dư Thiên ngồi bên cạnh, trong ánh mắt u ám của anh ta phát ra
một vài tia khí độc, sâu sắc giễu cợt.
Ngải Lị đẩy xe thức ăn ra và nhìn thấy biểu cảm ngu si của tôi, thế là cô ấy đi đến bên cạnh điện thoại của tôi rồi hét lớn "Chúng tôi muốn ăn cơm", sau đó cướp lấy điện thoại của tôi, cưỡng chế ngắt máy.
Tôi oán giận trợn mắt nhìn Ngải Lị một cái, "Cậu có biết cái gọi là tú sắc khả san (*) không? Anh ấy bây giờ chính là thức ăn tinh thần của mình!"
(*) Tú sắc khả san: Có nghĩa là cái đẹp nhìn thấy là no.
"Có phải không?" Ngải Lị nhìn tôi đầy khinh bỉ, trở lại bên cạnh bàn ăn bắt đầu chuẩn bị lẩu.
Tôi chậm chạp đi đến, khoảng thời gian này vẫn cứ thế, tôi mượn lý do tâm trạng không tốt để được làm một đứa trẻ to xác, Ngải Lị vì muốn giúp tôi được nghỉ ngơi, cô ấy vừa bao dung vừa nói mấy lời ác độc để giúp đỡ tôi. Cuối cùng tôi nhìn cô ấy bằng ánh mắt chân thành, "Ngải Lị, mình tìm thấy tình thương của mẹ ở trên người cậu."
Tôi tin, mình làm Ngải Lị tức chết rất nhiều lần. Vào những lúc này, Dư Thiên giữ chức vụ hòa giải hoặc là chất xúc tác hoặc là dầu bôi trơn, tóm lại là có sự tồn tại của anh ta, thời gian vui vẻ của chúng tôi lại nhiều hơn một chút.
Lúc ăn cơm tối, tôi lấy một cốc bia rót vào họng, bộ dạng có chút phát rồ, nhưng Dư Thiên và Ngải Lị không ngăn cản tôi. Tôi uống say thì bắt đầu rót cho Dư Thiên, tôi quên mất Dư Thiên dị ứng với rượu. Mà Dư Thiên, tôi cảm thấy anh ta cố ý.
Anh ta cười híp mắt nhìn tôi, sau đó đưa móng vuốt đầy tội ác ra lau khóe miệng cho tôi, rồi đưa ngón tay mình vào miệng mút.
Hình ảnh ấy, khiến tôi và Ngải Lị trợn mắt há mồm. Tôi gần như muốn tạt một thau nước lạnh để cảnh tỉnh Dư Thiên mau khôi phục thần trí, có thể thấy anh ta thực sự càn rỡ, còn đưa tay về phía Ngải Lị, Ngải Lị kịp thời tránh ra.
Dư Thiên nắm lấy không khí, híp mắt cười lên.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, may mà sự vô sỉ của anh ta khong nhắm vào tôi, nếu như không phải anh ta cố ý thì tốt. Một giây sau, anh ta nằm gục trên bàn.
Tôi và Ngải Lị mất rất nhiều sức mới có thể đem anh ta đến ghế sofa, bình thường nhìn anh ta gầy gò rắn chắc, không ngờ xương lại nặng đến vậy.
Sau đó, khi Dư Thiên thần trí không tỉnh táo huơ tay múa chân cởi áo sơ mi rồi áo lót cổ chữ V ra, chúng tôi cuối cùng cũng thán phục.
Đây chính là mặc quần áo thì lộ vẻ gầy gò, cởi ra thì có thịt trong truyền thuyết.
Ngay cả đi bộ cũng than phiền quá mệt mỏi, cả ngày chỉ biết ra lệnh cho tôi bưng trà rót nước, không ngờ vóc người lại tốt đến vậy.
"Thẩm Lam, bây giờ cậu theo đuổi vẫn còn kịp đấy, cậu xem cơ bắp của anh ta đi, ôm vào chắc chắn rất thoải mái." Ngải Lị say đắm nhìn nhìn cơ thể Dư Thiên rồi đề nghị với tôi.
Tôi ợ một hơi rượu hết sức thô lỗ, "Ha ha, cậu không phải nói là ai nhìn chướng mắt mới giao cho mình à!"
"Cậu không thấy anh ta giống vậy à?" Ngải Lị nhìn tôi an bài chuyện gặp mặt của cô ấy với Dư Thiên mà canh cánh trong lòng.
Nếu như Dư Thiên biết tôi và cô ấy đang bình luận thậm chí xếp anh ta vào tổ chức chướng mắt, anh ta nhất định sẽ nhảy đổng khỏi ghế sofa vì tức giận.
Sau khoảng khắc ồn ào ngắn ngủi, tôi quay về phòng xem video của Đồng Tiểu Táp, tôi nhớ Lâm Cánh từng nói, câu lạc bộ của bọn họ chuẩn bị đem LTS điện cánh giới của nhóm ngôi sao sáng giá, vì vậy thành viên của LTS cũng phổ biến dáng dấp so với những đối thủ tranh tài thì anh đẹp trai hơn rất nhiều lần.
Dĩ nhiên, trình độ của bọn họ cũng được hoan nghênh tỉ lệ thuận với độ đẹp trai. Ở vòng này, ngoại trừ kĩ thuật ra thỉnh thoảng cũng phải nhờ vào gượng mặt.
Tôi bất ngờ phát hiện, ông hoàng nổi tiếng của LTS lại chính là Gary, trong trận tranh tài này anh ta giữ vị trí đánh rừng (vị trí quan trọng trong Lol), lúc cần thiết anh ta carry toàn cục, vì thế hào quang luôn tập trung trên người anh ta. Còn Đồng Tiểu Táp chỉ mang vẻ mặt vô hại và thân phận người đội trưởng yên lặng đứng trong hàng ngũ ở vị trí không bắt mắt cho lắm.
Thế là tôi cảm thấy vừa vui lại vừa ích kỉ, có thể sau trận tranh tài này Đồng Tiểu Táp sẽ giải nghệ, về cơ bản mà nói là về hưu điện cạnh sao sáng làm chủ mấy trò chơi trực tuyến, lúc này cần phải tỏa sáng, giống như diễn viên ca hát đóng kịch vậy, nếu như trong tương lai tôi không thể tiếp tục đi cùng Đồng Tiểu Táp nữa, thì người con gái hâm mộ anh sẽ càng ngày càng nhiều.
Mãi mãi ăn mấy lời giấm chua như vậy, có một ngày chắc tôi sẽ trúng độc chết mất.
Quay lại phòng khách tôi thấy Ngải Lị đã dọn phòng bếp sạch sẽ, thứ duy nhất không bị dọn dẹp chính là Dư Thiên, anh ta vẫn nằm ngang trên ghế sofa, hai cái chân dài không chút kiêng dè giang ra.
Thật muốn phạm tôi, vì cơ bắp rắn chắc trên người anh ta.
Tôi cầm cái chăn đắp lên người anh ta, đúng lúc cúi đầu thì Dư Thiên mở mắt ra. Anh ta vuốt mặt nhìn tôi, tôi cảm thấy cả lúc thở anh ta cũng đặc biệt hấp dẫn.
"Tôi đi đây."
"Hử?"
Dư Thiên trần nửa người đi ra đến cửa, chợt nhớ ra gì đó liền xoay người quay lại cầm áo sơ mi khoác lên người.