*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit: Sun520 – DĐLQĐ
Sau đó tôi mới biết, thật ra thì Đồng Tiểu Táp người này cũng là bí ẩn. Nhất là sau khi anh bị tai nạn mất trí nhớ, không biết những thanh niên hâm mộ nghĩ gì khi thấy đại thần cởi truồng nằm lỳ ở trên giường vào lúc sáng sớm thế này không đây?
Người khác không biết, nhưng tôi chắc chắn vậy.
Lúc đầu tôi cùng Ngải Lị có một sở thích bí mật là nghiên cứu và phân tích tất cả các loại trai đẹp, lần này tỉnh lược mấy ngàn chữ. Tóm lại là, khi đó Ngải Lị luôn nói ngộ nhỡ sau này không ai thèm lấy thì sẽ kết hôn với một con bot-tom da trắng dịu dàng.
Tôi cảm phục ý nghĩ của cô ấy.
Nhưng tôi biết, nguyện vọng chân chính của Ngải Lị là làm thẳng ra những thiểu thụ dịu dàng.
Mà bộ dáng Đồng Tiểu Táp bây giờ, mặc dù anh chỉ lộ ra không đến một phần năm vết phỏng, nhưng tôi vẫn thấy dòng máu của tôi chảy ngược mất rồi.
Hóa ra tôi cũng là một cô gái đại Hán ngốc nghếch.
"Thẩm Lam, em ngẩn người làm gì thế?" Đồng Tiểu Táp khàn giọng hỏi, tôi thấy tư thế kia vẫn còn khá lúng túng.
Tha thứ cho tôi sáng sớm ngủ còn chưa đủ, tôi dụi dụi con mắt đi tới. Đồng Tiểu Táp đưa lưng về phía tôi và đưa thuốc mỡ.
Tôi nặn ra một chút, lành lạnh.
Nhưng lập tức tôi lại phát hiện một vấn đề khác, lúc trước ở bệnh viện có bông băng, tôi là dùng bông băng bôi thuốc cho Đồng Tiểu Táp. Nhưng bây giờ không có bông băng.
Thấy tôi vẫn không có động tác, Đồng Tiểu Táp nghiêng đầu lại một cách khó khăn:
"Có thể nhanh một chút được không?" Anh lại nhìn thuốc trong tay tôi, giống như hiểu điều gì đó.
Nhưng tôi tuyệt đối không ngờ, anh nói: "Thẩm Lam, nếu không thì dùng tay đi."
Tôi thật sự hoài nghi Đồng Tiểu Táp bị kẻ phát cuồng đánh hỏng đầu óc ngày hôm qua rồi, nhưng trên thực tế, thật giống như đầu óc tôi cũng xảy ra vấn đề. Khi ý thức được chuyện mình đang làm, tôi đã siết chặt thuốc mỡ trên đầu ngón tay, đầu ngón tay lại chạm vào eo của Đồng Tiểu Táp.
Đã như vậy, sau này tôi sẽ không bị cám dỗ bởi chuyện kiểu này nữa.
Không cần Đồng Tiểu Táp nhắc lại, tôi lại kéo quần của anh xuống dưới một chút. Thuốc mỡ man mát lành lạnh cách giữa ngón tay của tôi và da của Đồng Tiểu Táp.
"Chỗ đó, bôi chỗ đó một chút nữa."
"Là thế này phải không?"
"Ừ, bôi nhiều hơn nữa một chút, rất đau......"
Giọng Đồng Tiểu Táp càng ngày càng mềm mại, mà tôi đột nhiên vặn được thuốc mỡ, chỉ vào lớp thuốc mỡ thật dầy sáng trong trên người anh: "Một hai ngày vết thương cũng không tốt được, bây giờ anh gấp cũng không còn cách nào."
"Vậy có phải trước khi vết thương tốt lên thì em sẽ không đi?" Đồng