Tiểu Phàm đứng hình tại chỗ khi nhìn thấy Hàn Kì đang đứng dựa lưng lên xe hơi ở phía đằng trước.
Hàn Kì cũng nhìn thấy cô.
Anh đã chờ cô ở đây cũng gần 2 tiếng đồng hồ.
Anh rít một hơi từ điếu thuốc lá đang cháy dở được anh kẹp trong tay rồi nhả ra ngoài không khí.
Tiểu Phàm nhìn thấy thuốc lá đang cháy rực kia thì khẽ nhăn mày.
Cô chạy ngay đến chỗ anh không nói không rằng giựt phắt điếu thuốc vứt đi:
“Đại ca, anh hứa với em là sẽ không hút thuốc lá nữa mà.”
Cô ngay khi giẫm nát tàn thuốc dưới chân xong thì quay lên bất mãn nhìn Hàn Kì.
Anh cúi đầu nhìn cô gái bướng bỉnh thường ngày mà mình bao bọc từng chút một, một cảm giác sợ hãi bất giác nổi lên.
Anh đang rất giận cô vì cô đã nói dối anh và nhiều hơn là bất an khi thấy cô đang ngày càng tuột ra khỏi vòng tay của anh:
“Em đã nói dối anh.” Hàn Kì trấn tĩnh nói.
Giọng điệu lạnh lùng của Hàn Kì làm Tiểu Phàm chột dạ.
Cô không biết nên giải thích như thế nào cho rõ ràng:
“Đại ca, anh bình tĩnh.
Em không cố ý muốn nói dối anh chỉ là em không biết phải giải thích chuyện này ra sao?”
“Nếu không phải anh nhìn thấy em lên xe của Tiểu Phong và theo đến đây thì em còn định giấu anh tiếp phải không?”
“Em…” Cô á khẩu.
“Tiểu Phàm theo anh về.”
Hàn Kì đứng dậy tới trước mặt cô, nắm lấy cổ tay cô.
Anh đưa ánh mắt rét lạnh hướng lên căn phòng có một chiếc cửa sổ rất lớn có thể từ đây nhìn vào cả gian phòng phía bên trong.
Tiểu Phong đang đứng ở đó, hờ hững tiếp nhận ánh mắt Hàn Kì phóng tới:
“Đại ca! Em sẽ nói rõ mà, anh bình tĩnh lại nào.”
Cô thấy hành động xa lạ của Hàn Kì mà trong lòng thấy hoảng, như cái ngày mưa vào 1 năm trước vậy.
Hàn Kì mặc cô kháng cự vẫn mạnh mẽ đưa cô lên xe của mình cho tài xế rời khỏi.
Ra khỏi Long Môn một đoạn Hàn Kì mới lên tiếng trở lại:
“Hạ tấm chắn xuống cho tôi.”
“Vâng thưa cậu chủ.” Tài xế cung kính trả lời.
Lời vừa dứt thì tấm chắn từ từ hạ xuống ngăn cách không gian trong xe thành hai phần hoàn toàn cách âm với nhau.
“Đại ca đau quá.”
Nghe tiếng kêu đau của cô anh mới ý thức được mình vẫn còn nắm chặt lấy cổ tay cô.
Anh cầm tay cô lên nhìn vết hằn đỏ sậm in trên cánh tay trắng nõn của cô.
Mày anh chau chặt lại rồi đưa môi sát lại gần cổ tay cô thổi nhẹ:
“Phàm! Anh xin lỗi, em đau lắm phải không?”
Dù còn giận nhưng anh vẫn xót cô nhiều hơn.
Tiểu Phàm thấy cảm xúc của anh dần lắng xuống rồi thì mới thầm thở phào trong bụng.
Để mặc anh mân mê cổ tay của mình, cô cứ vậy kể lại lí do tại sao mình lại xuất hiện ở trong biệt thự của Tiểu Phong từ đầu đến hiện tại.
Sau khi nhận được lời giải thích của cô Hàn Kì im lặng để tiếp thu nguồn tin mình vừa nghe.
Vậy là có nhiều thứ xảy ra mà anh không biết.
Anh đã thiếu cảnh giác ngay từ đầu nên với để mọi thứ đi xa đến vậy:
“Em biết anh có thể trả khoản tiền đó giúp em.”
“Vâng em biết anh sẽ không ngại thứ gì mà trả nó giúp em nhưng chính vì vậy em mới không nói với anh.
Em lại sẽ làm phiền anh.”
“Phàm! Anh sẵn sàng để em làm phiền bất cứ lúc nào.”
Hàn Kì nghiêm túc nhắc lại câu này.
Đã nhiều lần anh nói với cô điều đó nhưng cô gái nhỏ này dường như luôn quên đi ngay sau đó:
“Hàn Kì chỉ có một năm thôi em sẽ trả được nó.
Anh phải tin em chứ.”
Thấy cô kiên quyết như vậy Hàn Kì có chút không biết nên làm gì.
Mắng cô thì anh không nỡ mà dứt khoát ép buộc cô thì thà cứ bắn anh mấy viên đạn còn tốt hơn nhiều.
Anh dịu dàng vuốt v e mái tóc đen mượt của cô nói:
“Tiểu Phong không phải là một người đơn giản, em phải thận trọng với anh ta.
Còn nữa em nên nhớ chỉ cần em nói một câu thì anh có thể làm điều gì mà em muốn.
Hiểu không?”
“Vâng em biết rồi.” – Cô cười rạng rỡ với anh sau khi dày công thuyết phục.
Hàn Kì mỉm cười bảy phần cưng chiều ba phần bất đắc dĩ nhìn cô.
Anh thời gian này không thể ở tại Long Môn để để ý đến cô bởi có một dự án rất lớn trong năm nay anh cần phải hoàn thành nên thường xuyên tới tập đoàn cũng như rời khỏi thành phố A.
Cần phải nhanh chóng tìm ám vệ cho cô.
Hai tuần sau
Giới truyền thông khắp nơi gần đây tìm đủ mọi cách săn lùng tin tức về quần đảo phía Đông