“Dạ thôi ạ.
Cháu lát dự tính còn đi chút việc nữa nên không phiền đến Tiểu Phong đâu ạ.” – Tiểu Phàm nói
“Vậy à? Vậy bác xin phép rời đi trước.”
“Vâng ạ! Bác đi cẩn thận ạ.”
Tiểu Phàm và Trịnh Hân cuối cũng cũng vào chùa.
Sau gần một tiếng cuộc đời, hai người cũng kết thúc công cuộc cầu may và thấy rằng bản thân mệt rã rời, không còn chút kiên nhẫn nào để tiếp tục ở lại đây thêm nữa.
Dù vậy nhưng nét vui mừng đã xuất hiện ngay trên mặt Tiểu Phàm từ khi mới ra tới cửa chùa:
“Không uổng công mình bỏ tiền và ngồi ròng rã trong chùa lâu như vậy.
Vận đen của mình sẽ kết thúc từ hôm nay.
Hahahaha...!Đúng vậy không hả Trịnh Hân? Ủa…”
Cô nhìn hai bên không thấy Trịnh Hân đã biến đâu mất.
Quay mặt ra dằng sau, cô thấy cô bạn thân của mình đang bám trụ trên bậc cầu thang ở cổng chùa:
“Trời, Trịnh Hân! Ra từ nãy giờ mình nói cho chính mình nghe à.
Mình biến thành cô gái tự kỉ rồi.”
“Đâu phải vẫn có người nghe cậu nói mà.” Nói rồi Trịnh Hân chỉ tay về phía trước.
Nhìn theo hướng chỉ tay, Tiểu Phàm thấy một cậu bé đang đứng li3m kẹo m út.
Mắt cậu bé nhìn không chớp mắt nhìn về phía Tiểu Phàm.
Cô tiến đến gần chỗ cậu bé đó và cố tỏ ra một vẻ mặt thân thiện:
“Chào bé dễ thương! Bé đang làm gì đó?”
Câu nói của cô vừa thốt ra chiếc kẹo m út đứa trẻ đang ngậm trong miệng đã rơi ngay xuống đất và cậu thì gào khóc lên như rất sợ hãi :
“Huhu..huhu…hu”
“Hả! Chị chưa có làm gì bé mà.
Ngoan nào! Nín đi, nín rồi chị cho bé kẹo nhé.”
Lời nói của cô như đổ thêm dầu vào lửa.
Cô càng dỗ đứa trẻ càng khóc to hơn nữa.
Hai người một lớn, một nhỏ đứng đó người nói, người khóc qua lại nhau.
Trịnh Hân không thể nhìn thêm cảnh tượng loạn cào cào này nữa:
“Nín đi chị cho kẹo này.” Rồi đưa một cái kẹo cho cậu bé.
Ngay tức khắc cậu nín ngay như chỉ chờ giây phút này.
Cầm kẹo cậu chạy ngay đi.
Chạy được một quãng đứa trẻ như nhớ tới điều gì đó.
Cậu quay mặt lại lè lưỡi rồi làm mặt quỷ về phía Tiểu Phàm:
“Phù thủy xấu xa! Phù thủy bắt cóc trẻ con! Lêu lêu.”
Tiểu Phàm chính thức hóa đá, cứng đờ tại chỗ.
Người cô như có thể vỡ vụn chỉ cần một cái chạm.
Cô mếu máo nói:
“Có vẻ mình thấy điềm rủi gì đó sắp tới.”
Đúng như dự đoán của Tiểu Phàm, vận xui đã đuổi kịp hai người.
Nhưng ngoài dự đoán của cô ở chỗ là nó đến quá sớm.
“Mình không hiểu nổi sao đứa bé đó lại khóc chứ.” - Tiểu Phàm lầm bầm từ nãy tới giờ.
“Tiểu Phàm ! Một trăm đứa bé gặp cậu thì có đến chín mươi chín đứa khóc còn đứa còn lại không khóc bởi vì bị cậu dọa sợ chết khiếp rồi.” Trịnh Hân ngồi bên cạnh nhắc đi nhắc lại lời giải thích không biết bao nhiêu lần.
“Không thể như vậy được.”
“Thay vì lo nghĩ sự thật hiển nhiên cậu nên nghĩ xem tại sao từ nãy đến giờ sao chưa thấy chiếc xe buýt nào.
Đã gần một tiếng rồi.”
“Cậu nói mình mới để ý.”
Hai người đang loay hoay tìm kiếm chuyến xe buýt thì một giọng nói cợt nhả cất lên:
“Hai em đi đâu một mình ở nơi này vậy? Có cần bọn này giúp gì không?”
Ba tên nam sinh với khuôn mặt dữ tợn từ đâu xuất hiện.Tên hút thuốc, tên thì đứng cười đầy bi3n thái.
“Mình cảm thấy bản thân đã uổng công đến đây.”
Tiểu Phàm nói khi mắt vẫn nhìn chằm chằm về phía ba tên côn đồ.
Tay cô nhẹ nhàng đưa đến nắm tay với Trịnh Hân:
“Mình đếm đến ba thì phải co giò chạy nhanh lên đó.
Một..hai..ba.
CHẠYY…”
“Đm, đuổi theo nhanh chúng mày.” Một trong ba tên hét lên
“Thật may là khi đó mình quyết định tham gia đội điền kinh của trường.” Tiểu Phàm thở hồng hộc nói: “Đằng kia có xe kia, chạy nhanh lên Trịnh Hân.”
Hai người chạy vụt đến mở tung của xe chạy vào.
“Xin thứ lỗi cho tôi ngồi nhờ một lát.” Tiểu Phàm nói ngay sau đó, rồi ngước mắt lên thấy một khuôn mặt mà cô không thể ngờ.
Tiểu Phàm có dự cảm mãnh liệt rằng tương lại bản thân gắn bó đại kiếp xui xẻo của mình là điều không thể thay đổi.
Vừa tránh được lũ côn đồ vậy mà bây giờ lại chui vào miệng cọp.
Cô còn chưa kịp đổ vỡ hy vọng thì Trịnh Hân bên cạnh như không mấy để ý đến an nguy của bản thân.
Hai mắt cô tỏa sáng lấp lánh, mắt không chớp mà nhìn người trước mặt:
“Chào Tiểu Phong.
Chúng ta thật có duyên mà.
Sao cậu còn chưa về a…..”
Dù cho người đằng trước vẫn không một tiếng động hay có bất cứ hành động nhỏ nào thì Trịnh Hân vẫn trái nói, phải nói không dừng một nhịp.
Tiểu Phàm bất lực ngồi bên cạnh nhìn mà không biết nên làm thế nào.
Cho đến một lúc nào đó không rõ thì người ở phía trước mới cất giọng trầm khàn lên nói:
“Xuống…”
Chưa kịp nói hết câu thì anh ngước mắt nhìn gương chiếu hậu.
Đang tiến đến càng ngày cành gần chiếc xe là ba tên nam sinh hùng hổ, cùng những tiếng chửi thề liên tục vang lại:
“Mẹ nó, có hai đứa con gái