Trần Kiêu vừa kiểm tra vết thương cho Tiểu Phàm, vừa cố làm cho bản thân mình thành không khí.
Anh xem xét vết thương cũng bị nhồi một đống cơm chó vào miệng.
Cẩu độc thân như anh cũng chạnh lòng được không? Nhìn xem chủ tử mắt không rời phu nhân nửa bước, lại bàn tay đang dịu dàng vuốt tóc phu nhân kia là thế nào? Ôi mắt chó của anh ta.
Đã vậy mỗi lúc anh sát trùng vết thương, phu nhân chỉ nhăn mày một chút thì:
“Cậu làm nhẹ nhàng một chút, không thấy cô ấy đau à.”
“Nếu muốn chết thì làm cô ấy đau thêm chút nữa.”
Anh cứu người mà như đang bị hành hình.
Sát khí, lời đe dọa đều đủ cả và anh là người hứng trọn tất cả những gì phóng tới đó.
30 phút sau khi sơ cứu hết vết thương bên ngoài và kiểm tra lại đến lần thứ 3 thì Trần Kiêu mới coi là xong nhiệm vụ.
Anh đứng dậy lau giọt mồ hôi trên trán thở ra một hơi rồi nhìn về phía chủ tử.
Lúc nãy không có thời gian bây giờ mới thấy một bên cánh tay gần bả vai của ngài máu đã thấm đẫm nhỏ xuống cả ngón tay rớt xuống dưới mặt đất.
“Chủ tử, ngài bị thương.” – Trần Kiểu hét lên về phía đó.
“Bị đạn bắn.
Không nghiêm trọng lắm.” – Âm thanh hờ hững, xem nhẹ vết thương của người đeo mặt nạ vang lên.
“Để tôi gắp đạn ra giúp ngài.”
“Không sao.
Lát nữa trở về làm một thể.
Hàn Kì sắp tới đây tôi phải mang cô ấy đến cho anh ta.”
“Để tôi đưa giúp ngài.”
Trần Kiểu nói xong câu đó muốn vả ngày vào mặt mình một cái.
Đời nào chủ tử cho anh ôm phu nhân:
“Không.”
Đấy nhìn kìa có sai đâu.
Bị mất máu nhiều thế kia, giọng nói xen cả mệt mỏi, nếu chủ tử cởi bỏ mặt nạ chắc đã trắng bệch lên rồi nhưng vẫn kiên quyết như vậy.
Trên đường cao tốc giữa lưng chừng núi, 5 chiếc xe Land Rover đen lao nhanh về phía trước.
“Còn bao lâu nữa?” – Hàn Kì mất kiên nhẫn hỏi thủ hạ phía trước.
“Còn khoảng 10 phút nữa thưa thiếu gia.” – Người lái nhìn bản đồ trên xe rồi kính cẩn trả lời.
“Đại ca anh bình tĩnh.
Bọn họ sẽ không làm gì đến chị dâu đâu.” – Kì Tứ ngồi phía trước quay đầu lại trấn an Hàn Kì đang sốt ruột phía sau.
Đi được một lúc nữa đôt nhiên Hàn Kì như phát hiện thấy điều gì bất ngờ lên tiếng:
“Dừng xe.”
Tiếp theo sau 5 chiếc xe dừng lại khẩn cấp.
Hàn Kì mở tung cửa phóng ra nư bay chạy nhanh về phía trước.
Thủ hạ ở phía sau cũng nhanh chóng rời xe chạy theo anh.
Hàn Kì cúi người xuống ở ven đường nhìn một thứ gì đó.
Tiểu Phàm cả người co lại trong một chiếc áo khoác kaki đen nhắm mắt, thở đều đều.
Cô giống như đang ngủ.
Vết thương đều đã được xử lí cẩn thận.
Anh nâng cô lên ôm nào trong lòng, gần như siết chặt lấy cả người Tiểu Phàm, muốn đem cô hòa vào làm một.
Hàn Kì mắt nhắm nghiền, mày nhăn chặt lại, một bộ dạng khổ sở.
Nỗi lo lắng bủa vây được anh gỡ xuống khi cảm nhận độ ấm của người trong lòng.
Trên một tán cây cao, một người đang đứng nhìn chăm chú về một hướng không rời mắt.
Hàn Kì ôm Tiểu Phàm lên xe và rời đi ngay sau đó.
Đôi mắt đen, sâu, tĩnh lặng có chút cuộn trào nơi đáy mắt.
Khí lạnh mỗi lúc tỏa ra ngày một nhiều.
Thật muốn xuống cướp người!
“Chủ tử, ngài cần phải gắp đạn ra, ngài đã mất máu quá nhiều, sẽ nguy hiểm.” – Trần Kiêu không một tiếng động đến bên cạnh người đeo mặt nạ nói nhỏ.
“Đi thôi.” – Giọng điệu lạnh đãm cất lên.
Tiểu Phàm lần nữa tỉnh dậy là trên giường của mình:
“Aiz, đau đau.”
Miệng cô r3n rỉ, trong khi tay đang không ngừng xoa bóp cái gáy của mình.
Bị đánh hai lần vào gáy trong một buổi, không đau chết cô mới là lạ.
Tiếng vang nhỏ hôm qua đã làm cô đề cao cảnh giác, cô biết mình đã lún sâu vào một thứ vô cùng rắc rối và nguy hiểm nhưng cô lại không thể thoát ra được.
Vệ sinh cá nhân xong cô đi xuống phòng bếp kiếm đại một miếng bánh mì bỏ vào bụng.
Ý Như mẹ cô đi công tác 2 tháng ở nơi khác.
Bà đã đi được một tuần nên không còn ai chuẩn bị bữa sáng cho cô.
Ba cô thì một tháng chắc chỉ gặp có một lần là cùng.
Cả hai đều bận rộn như vậy.
Khoác chiếc áo bông dày cộm lên người, Tiểu Phàm đi ra ngoài, nhìn bầu trời âm u, xám xịt, lớp mây dày chồng lớp lên nhau che lấp hết ánh nắng.
Đường phố bị bao phủ trong một lớp tuyết mỏng trắng tinh và lạnh ngắt.
Chắc tuyết rơi từ đêm qua!
“Trịnh Hân đi học nào! Trịnh Hân.”
Tiểu Phàm sang nhà bên cạnh hét lớn cho người bên trong nghe được.
Trịnh Hân hớt hải xộc xệch từ trong chạy ra, một chân đã đeo giày đàng hoàng còn chân kia chưa kịp xỏ vào chiếc tất:
“Tiểu Phàm sao hôm nay có tâm trạng rủ mình đi học vậy.
Đợi mình một lát.” – Cô vừa nói vừa chỉnh đốn lại tư trang.
“Sao không