Lúc An Hảo tỉnh lại là bị tiếng chuông điện thoại đánh
thức, tối hôm trước do suy nghĩ lung tung nên đến
rạng sáng cô mới ngủ được. An Hảo với tay lấy điện
thoại, mắt còn không mở nổi, ấn nhắc máy, ngữ khí
khó chịu: “Hử?”
“An Hảo cậu rảnh không, hôm nay. được nghỉ học rồi,
tớ muốn đi mua quần áo mới, cậu đi với tớ nhé.”
Giọng của Mạc Lê vang lên trong điện thoại.
An Hảo thanh tỉnh một chút, nghĩ đến cùng Mạc Lê đi
mua quần áo có thể tiện đường đi xem quán cà phê
luôn, liền đáp: “Được rồi, vậy đợi tớ chuẩn bị xong sẽ
gọi lại cho cậu.”
Tắt máy, An Hảo dậy rửa mặt, chải đầu, ngẫm nghĩ
một chút rồi tô thêm son môi.
Chương 16: Ăn lẩu
An Hảo mở tủ đồ ra, nhìn một chút, ừm…cô cũng cần
phải mua thêm đồ rồi. Sau đó tiện tay cầm chiếc áo
choàng dài đi ra cửa.
“An Hảo, ở đây, ở đây!” Mạc Lê đứng ở phía cổng vào
Thương Thành vẫy gọi lại. Hôm nay Mạc Lê để kiểu
tóc búi tròn, mặc chiếc áo lông màu hồng, nhìn nhỏ
nhắn mà lại đáng yêu. An Hảo đi tới hỏi: “Sao không
vào trông chờ, đứng bên ngoài này lạnh lắm.” Mạc Lê
chóp mũi đỏ ửng, vừa cười vừa nói: “Hìhì, vẫn ổn mà,
chúng mình mau vào đi.”
An Hảo cùng Mạc Lê đi dạo trong Thương Thành, mọi
người xung quanh đều ghé mắt lại ngắm nhìn hai mỹ
nữ với hai phong cách riêng biệt này.
An Hảo cùng đi chọn cho Mạc Lê rất nhiều quần áo,
cũng mua cho mình hai bộ, còn mua thêm cho mẹ
Lâm Uyễn nữa. Sau đó bọn họ mới hài lòng rời đi.
Sau khi tạm biệt Mạc Lê, An Hảo đến một tiệm cà phê.
Tiệm nhỏ này được trang trí dựa theo ý của Lâm
Uyễển, mỗi một chỗ đều rất tinh xảo.
Người vẫn trông coi ở tiệm này là một sinh viên tên
Lưu Mộng, có quen An Hảo, An Hảo cũng hay gọi cô
ấy là chị Mộng.
“Chị Mộng Mộng, chị vất vả rồi.” An Hảo cười nói với
Lưu Mộng. “A, An Hảo, lâu rồi không thấy em đấy.”
Lưu Mộng trả lời.
An Hảo cười cười hỏi: “Thế nào rồi, hai ngày nay
trong tiệm bận không chị?” Lưu Mộng nói: “Cũng ổn
thôi.” Sau đó An Hảo hàn huyên vài câu với Lưu Mộng
rồi bưng cốc cà phê đi đến bên cửa số ngồi xuống.
Nhìn dòng người lui tới nên ngoài khung cửa, trong
đầu An Hảo lại hiện lên bóng dáng người kia, lại ma
sai quỷ khiến thế nào lấy điện thoại ra bám số, chuông
vang lên hai tiếng đã có người nhận.
“Alo?” Thanh âm từ tính kèm theo mệt mỏi vang lên.
Tim An Hảo lỡ một nhịp, cô gọi điện trong vô thức nên
bây giờ lúng túng không biết nói gì, trầm mặc tận máy
giây.
“Alo? An Hảo, xảy ra chuyện gì à?” Tống Từ Nhất
thấy cô trầm mặc như vậy liền hơi khẩn trương. Lúc
này An Hảo mới vội vàng nói: “Không, không có
chuyện gì cả.”
Tống Từ Nhất nghe vậy mới yên tâm, vuốt vuốt lông
mày: “Đang ở nhà à?” An Hảo liền đáp: “Không phải,
hôm nay em đi mua sắm với Mạc Lê, sau đó bây giờ
đang uống cà phê…” Sao cô lại đi báo cáo những việc
mình đã làm nhỉ? Thật không hiểu nồi mình.
Tống Từ Nhất cười một tiếng: “Gửi vị trí cho anh đi.”
Sau đó liền cúp điện thoại.
An Hảo sửng sốt, anh ấy tới ư2 Mình vừa mới nói gì
vậy? Sao mình lại đi gọi điện chứ?
Bên này. Tống Từ Nhất sau khi cúp máy, cũng tắt máy
tính trên bàn, nhìn sang đống tài liệu bên cạnh, vuốt
vuốt lông mày. Điện thoại vang lên, Tống Từ Nhất mở
xem vị trí, khóe môi cong lên, đứng dậy cầm áo khoác
đi ra ngoài.
Chỉ lát sau, An Hảo đã thấy Tống Từ Nhất xuất hiện ở
cửa tiệm cà phê. Anh khoác chiếc áo màu đen, bên
trong mặc đồ Tây, tạo nên cảm giác cắm dục cực hạn.
An Hảo là lần đầu tiên thấy anh ăn mặc như vậy, nhất
thời không khỏi ngây người. Người trong tiệm cũng
đều nhìn về phía anh bàn tán.
Tống Từ Nhaasrt vừa quay đầu đã thấy An Hảo, đối
mắt nhìn nhau. An Hảo ngây người một lúc, Tống Từ
Nhất đã tiến đến phía đối diện cô ngồi xuống. Anh hỏi:
“Sao lại đi uống cà phê một mình vậy?” An Hảo lấy lại
tinh thần: “Không phải, đây là cửa hàng mẹ em mới
mở, em muốn đến xem một chút.” Tống Từ Nhất sững
người một chút: “Vậy dì cũng đang ở đây sao?”
“Không có, mẹ em đi thành phố A rồi, cửa hàng hiện
tại để người khác trông, cho nên em mới ghé qua
xem.” An Hảo đáp. Tống Từ hơi nhíu mày, sau đó
giống như nhẹ nhàng thở ra.
“Vậy đi thôi, đi ăn cơm nào.” Sau đó Tống Từ Nhất
đứng dậy, An Hảo cũng vội cầm đồ đi theo ra ngoài.
An Hảo đi theo Tống Từ Nhất, chăm chú nhìn theo
bóng lưng của anh.
Đột nhiên Tống Từ Nhất dừng bước xoay người lại,
An Hảo cũng lập tức dừng lại, vẻ mặt không hiểu
chuyện nhìn anh. Tống Từ Nhất thấy bộ dạng cô như
vậy liền nở nụ cười, tự nhiên đón lấy đồ trong tay