Tống Từ Nhát từ từ mở mát ra, đầu anh đau, cổ họng
cũng rát. Anh không biết đã uống đến khi nào, cũng
không biết đã về nhà bằng cách nào.
Tống Từ Nhất dậy rửa mặt, anh nhìn lên và thấy
mình trong gương. Khuôn mặt anh tái nhợt, mái tóc
đen và đôi mắt đỏ ngầu, nhìn anh trong bộ dạng này
thật sự vô cùng nực cười.
Nghĩ đến cảnh anh đã nhìn thấy, Tống Từ Nhất nắm
chặt tay lại. Anh nên làm quen với nó, rõ ràng anh nên
quen với nó, nhưng anh thực sự không thể kiểm soát
được, anh ghen đến phát điên.
Những người đè nén phiền muộn ở dưới đáy nước,
trong khi những người bình thường ở trên mặt nước.
Tống Từ Nhất ở giữa, anh không thể lên cũng không
thể xuống. Anh không thẻ đổ lỗi cho người khác.
An Hảo sau nửa đêm mới mơ màng ngủ thiếp đi, cô
luôn nghĩ về những lời của Tống Từ Nhất, trái tim cô
đau nhói.
An Hảo từ từ ngồi dậy, đôi mắt lơ đãng ngồi trên
giường. Mãi đến khi điện thoại reo, cô mới hồi phục
thần trí và trả lời điện thoại.
“Một lúc nữa mẹ sẽ tới Thành phó B.” Bà Lâm Uyễn
nói trong điện thoại. Sau khi An Hảo nghe xong, vừa
đứng dậy vừa nói: “Con biết rồi ạ. Mấy giờ vậy mẹ?
Con đi đón mẹ.”
Sau khi cúp điện thoại, cô rửa mặt xong, nhìn vào
quẳng thâm dưới mắt trong gương, thở dài. Cô vỗ nhẹ
vào mặt, bắt đầu trang điểm để che đi quầng thâm
dưới mắt. An Hảo nhướng mày, đánh son. Như vậy
mới giống bộ dạng của một con người.
Bà Lâm Uyển xuống máy bay, vừa định lấy điện
thoại di động ra và gọi cho An Hảo để hỏi cô đang ở
đâu. Đột nhiên, bà Lâm Uyễn bị dọa suýt chút nữa thì
rơi điện thoại. Khi bà quay lại, đã thấy khuôn mặt An
Hảo đang cười hi hi.
An Hảo cười và nói: “Thưa bà Lâm, gan bà Lâm
vẫn nhỏ vậy hả.” Bà Lâm Uyễn mỉm cười bất lực, gật
đầu với An Hảo. Cô tiện tay lấy vali của bà, kéo tay bà.
Lâm Uyễn mỉm cười, nhưng bà nhìn An Hảo và ngừng
nói. An Hảo nhận thấy khuôn mặt của bà không được
tốt lắm, dường như bà đã gầy hơn. Không lẽ ở đó đã
xảy chuyện gì sao?
“Mẹ ơi, sắc mặt của mẹ không được tốt lắm,
chuyện gì đã xảy ra vậy ạ?” An Hảo lo lắng hỏi. Mắt
Lâm Uyễn tối sầm lại: “Về nhà trước đi, rồi từ từ mẹ
Sẽ nói với con.”
Hai người về đến nhà, ngồi trên ghế sofa. An Hảo lo
lắng hỏi: “Mẹ ơi, nói cho con biết có chuyện gì vậy ạ.”
Lâm Uyễn chậm rãi nói: “Những năm qua, chúng ta
vì bố con mà đã sống trong cuộc sống sung túc,
chuyện ở công ty chúng ta cũng không hiểu. Chúng ta
cũng không biết đã nợ bao nhiêu tiền bên ngoài…”
Lâm Uyễn dừng lại rồi nói tiếp: “Bác con, ông ta đã lấy
đi tất cả tài sản của công ty, nhưng số tiền nợ bên
ngoài lại là chúng ta trả. Lần này mẹ đi là để kiện cáo,
nhưng bác của con đã lợi dụng mối quan hệ…”
Khi An Hảo nghe xong, cô cảm thấy mí mắt mình co
giật, trái tim cô thì lạnh buốt, cô hỏi: “Nợ bao nhiêu?”
Lâm Uyễn ngập ngừng một lúc lâu và nói: “Hai triệu
tệ… ” An Hảo nghe xong liền cảm thấy tai mình ù đi,
hai triệu tệ? Có lẽ trước đây con số này có thể không
phải là một vấn đề lớn, nhưng bây giờ con số này lại
là cả một gia tài.
An Hảo bình tĩnh lại và nắm lấy tay Lâm Uyễn, nói:
“Mẹ ơi, chúng ta bán căn nhà này đi.” Khi Lâm Uyễển
nghe xong, trái tim bà liền chắn động. Đây là biệt thự
nhỏ mà An Kỷ Niên đã mua. Một gia đình ba người
chuyển đến đây. Lúc đó, bà vô cùng hạnh phúc, cũng
có nhiều kỷ niệm đẹp ở đây.
Sau một lúc lâu, Lâm Uyễn mới nghẹn ngào nói:
“Được rồi…” An Hảo nghe thấy Lâm Uyển nghẹn
ngào, mũi cô cũng cay cay, cô ôm lấy bà. Hai mẹ con
họ cứ ôm nhau như vậy, nương tựa lẫn nhau.
Chưa được hai ngày đã có người hỏi xin hỏi mua
nhà. Lâm Uyễn cũng tìm thấy một căn hộ nhỏ với ba
phòng ngủ và một phòng khách, cùng một ban công
nhỏ. Với lại nó cách quán cà phê của Lâm Uyễn rất
gần, cho nên đã xác định chọn nó.
Hai mẹ con đóng gói hành lý của họ. Sau khi An
Hảo sắp xếp xong quần áo, cô mở tủ, nhìn thấy tất cả
các loại thuốc và thuốc ho do Tống Từ Nhất đưa tới,
lòng trở nên chua xót. Do dự một lúc, cô đóng gói các
loại thuốc này vào một hộp nhỏ và mang chúng đi.
“An Hảo! Con xuống đây một chút, có một người
bạn đến tìm con này!” Bà Lâm Uyễn từ dưới lầu hét
lên. An Hảo đang thu xếp đồ đạc, nghe xong cô có
chút tò mò, không lẽ là Mạc Lê?
Khi đi xuống cầu thang, cô liền nhìn thấy Hà Dịch
Dương đang trò chuyện với Lâm Uyển. “Hà Dịch
Dương? Sao anh lại ở đây?” An Hảo thấy anh thì hỏi.
Hà Dịch Dương mỉm cười, hơi ngượng ngùng
không biết nên nói gì. Bà Lâm Uyển mỉm cười, nói:
“Tiểu Hà người ta đến chơi với con đó.”
An Hảo có chút không nói nên lời, Tiểu Hà? Vừa
gặp mà đã gọi Tiểu Hà? An Hảo nói: “Hôm nay em
phải chuyển nhà, anh cũng thấy đó, em không tiện
lắm, cho nên để hôm khác nhé.”
Hà Dịch Dương nhanh chóng nói với Lâm Uyễn,